Vương Tử Quân cũng là người làm bố có kinh nghiệm vào kiếp trước, lúc này nghe Mạc Tiểu Bắc nói con đã ngủ được hai giờ, thế là thầm nghĩ có chuyện không hay xảy ra. Con đã ngủ hơn hai giờ, Mạc Tiểu Bắc lại chạy ra đón mình mất một giờ, bây giờ xem như đã ba giờ, giấc ngủ trưa của trẻ nhỏ ban ngày chỉ là...
Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc xuất hiện trong sân nhà Mạc lão gia tử, đúng lúc thấy Mạc lão gia tử đang cầm một cái chuông nhỏ, đang thoắt ẩn thoắt hiện để dụ dỗ một đứa bé đang khóc oe oe được nhân viên phục vụ ôm vào trong lòng. Bốn phía còn có vài ông lão với độ tuổi tương đồng Mạc lão gia tử, đang liên tục mở miệng bình phẩm đứa bé từ đầu đến chân.
- Tiểu Bắc, hai đứa đã quay về rồi, ông của cháu đã bị chắt làm cho rã rời ra rồi.
Một ông lão bảy tám chục tuổi thấy Mạc Tiểu Bắc thì lớn tiếng trêu ghẹo.
- Lão lãnh đạo là một nhà cầm quân tài giỏi, thế nhưng thật sự không có cách với chắt của mình.
- Hì hì, muốn trách cũng phải trách thủ trưởng mà thôi, tôi đã nói rồi, ba đứa cháu ở nhà đều do tôi ẵm bồng thế nhưng anh ấy vẫn lo lắng, dù thế nào cũng không chịu giao cho tôi.
- Anh giữ cháu, thôi thôi, người nào không biết ba đứa cháu nhà anh đều do nhân viên chăm giữ? Đoàn trưởng Mạc cam lòng giao cháu của mình cho anh sao?
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc nghe được những lời nghị luận của các ông lão, sau đó nhanh chóng tiên lên ôm con đang khóc lớn vào lòng. Đứa bé đang khóc thấy mạc tiểu bắc thì mới yên tĩnh lại.
- Tiểu Bắc, Tử Quân, cuối cùng thì hai đứa cũng về.
Mạc lão gia tử đặt cái chuông nhỏ xuống, sau đó vung tay lên với những ông lão ở chung quanh:
- Đều đi, đi thôi, nhiệm vụ đã hoàn thành, đi thôi, chúng ta làm việc chính sự.
Khi những ông lão bỏ đi thì bầu không khí trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Vương Tử Quân nhìn đứa bé đang bú sữa say sưa, thế là nhịn không được phải dùng tay véo véo lên mặt vài cái.
Nhưng bàn tay của Vương Tử Quân còn chưa đặt lên mặt con thì đã bị Mạc Tiểu Bắc đẩy ra, nàng dùng giọng nũng nịu oán trách nói:
- Anh đã là bố rồi, sao lại trêu chọc con như vậy?
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, nhưng lúc này trong lòng hắn lại ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
- Đúng rồi, hôm nay vì sao nhà ông lại có nhiều người như vậy?
Vương Tử Quân thấy con đã bú no, lúc này đang mỹ mãn nhắm mắt ngủ, thế là khẽ hỏi Mạc Tiểu Bắc.
- Hôm nay là thời điểm ông tụ tập chiến hữu, bọn họ hẹn một tháng tụ hội một lần.
Mạc Tiểu Bắc khẽ vỗ lên người con mình một cái, lúc này trên người nàng chỉ còn lại một nửa phần lạnh lẽo như trước khi kết hôn mà thôi.
Vương Tử Quân giúp đỡ Mạc Tiểu Bắc cẩn thận đặt con lên giường, lúc này mới giang rộng tay ôm Mạc Tiểu Bắc vào lòng. Mạc Tiểu Bắc khẽ đỏ mặt, thế nhưng nàng không phản kháng, để tùy ý cho hắn ôm lấy mình.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc lẳng lặng trong thế giới của hai người, không, phải là thế giới của ba người, thế nhưng con đang ngủ còn hai người bọn họ làm bố mẹ lại đang tận hưởng cảm giác được ở bên nhau.
- Thật hy vọng mỗi ngày đều được như vậy.
Mạc Tiểu Bắc ghé vào trong lòng Vương Tử Quân rồi dùng giọng cảm khái nói.
Vương Tử Quân dùng hai tay ôm chặt Mạc Tiểu Bắc trong lòng, hắn hôn lên tóc nàng rồi cười cười nói:
- Điều này cũng rất dễ, chỉ cần em tình nguyện, anh sẽ lập tức cho người chuyển em đến thành phố La Nam, hai người chúng ta không phải sẽ ở cùng một chỗ sao?
Mạc Tiểu Bắc nghe lời đề nghị của Vương Tử Quân thì có chút trù trừ, rõ ràng lời đề nghị của hắn làm cho nàng rất động tâm.
Đi đến thành phố La Nam ở cùng với chồng, đây là một lựa chọn tốt, nhưng sự nghiệp của mình thì sao? Mạc Tiểu Bắc nên chọn thế nào bây giờ?
Vương Tử Quân cũng không muốn mở miệng khuyên khi thấy bộ dạng do dự của Mạc Tiểu Bắc. Tiểu Bắc không phải là một người nội trợ đơn thuần, dù hắn rất muốn chấm dứt cuộc sống hai người hai nơi như thế này, mỗi ngày đi làm về muốn được hưởng hạnh phúc nhân gian. Thế nhưng hắn không muốn can thiệp vào sự lựa chọn của Tiểu Bắc, yêu nàng chính là tôn trọng lựa chọn của nàng.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có người nói:
- Cậu, ông cụ mời ngài đi qua.
Mạc Tiểu Bắc đang ghé sát vào lòng Vương Tử Quân, nàng nghe thấy như vậy thì nhảy dựng lên. Lúc này nàng giống như một con nai con sợ hãi, gương mặt đỏ lên thật sự chói lọi.
Vương Tử Quân khẽ xoa mũi của Mạc Tiểu Bắc, hắn đứng lên đi theo nhân viên công tác về phía tiền viện. Hắn thấy ngoài tiền viện đã sắp đặt một bàn tiệc rượu, Mạc lão gia tử đang ngồi uống rượu với vài ông lão khác. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Mạc lão gia tử cho hắn ngồi bên cạnh, sau đó chỉ vào một ông lão dáng người không cao nhưng quắc thước nói:
- Tử Quân, đây là ông Lỗ, anh ấy nói muốn gặp vị bí thư thị ủy thành phố quê mình.
Lỗ lão gia tử nghe được những lời như vậy thì cười lên ha hả nói: Truyện được tại
- Tử Quân, ông của cậu thật sự rất biết cách nói dối, cậu ngồi xuống đi, hai chúng ta trò chuyện một chút.
Vương Tử Quân không ngờ trong nhóm bạn bè của Mạc lão gia tử còn có người quê ở thành phố La Nam. Hắn không khỏi nghĩ đến tình huống xem sách sử địa phương La Nam, tuy thành phố La Nam rất nghèo nhưng lại là vùng giải phóng cũ rất nổi tiếng, không những có nhiều sự kiện lịch sử, còn cho ra không ít anh hùng.
Lúc này tuy mưa gió đã tan, đại đa số những người như vậy cũng mai danh ẩn tích, thế nhưng vẫn có không ít anh hùng còn sống. Lỗ lão gia tử có lẽ cũng là một nhân vật anh hùng của thành phố La Nam, nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không nghĩ quá nhiều, càng không cố gắng nhớ những điều này, thế cho nên cũng không thể nào nhớ rõ tên của ông lão là gì.
Lỗ lão gia tử cũng không hỏi nhiều lắm, chủ yếu là hỏi về hiện trạng cuộc sống và kinh tế của thành phố La Nam, đặc biệt là hỏi địa phương nghèo đói năm xưa đã đạt đến tình huống cơm no áo ấm chưa? Vương Tử Quân thật sự chưa thâm nhập xuống bên dưới để xem xét tình huống này, thế cho nên Lỗ lão gia tử hỏi và hắn cảm thấy có chút hỗ thẹn, dù liên tục mở miệng lên tiếng thế nhưng trong lòng thầm cảm thấy trách nhiệm của mình là khá lớn.
Làm quan phải tạo phúc cho một phương, dù không thể đẩy thành phố La Nam tiến lên con đường phát triển cao tốc, thế nhưng ít nhất cũng phải hoàn thành vài chuyện tốt cho năm triệu dân thành phố. Hắn là một bí thư thị ủy, tất nhiên phải cố gắng thay đổi tình trạng lạc hậu nghèo khó của thành phố La Nam. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là Vương Tử Quân chậm rãi thu hồi hào khí của mình, hắn trầm giọng nói với Lỗ lão gia tử:
- Ông Lỗ, thành phố La Nam bây giờ thật sự rất nghèo, nhưng có tư tưởng thì có thể tìm đường phát triển, cháu tin không bao lâu nữa nhân dân thành phố La Nam sẽ vứt bỏ hai chữ nghèo khó ra ngoài.