- Tôi thật sự chờ đợi tin tức tốt của cậu.
Lỗ lão gia tử rất vui vẻ với thái độ của Vương Tử Quân, lão vỗ vỗ vai của Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Có gì khó khăn cứ đến tìm tôi, cũng còn vài ông lão của thành phố La Nam sống đến bây giờ, có thể làm vài việc tốt cho thành phố quê hương thì chúng tôi cảm thấy rất vui sướng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn mở miệng nói nhất định sẽ đến nhờ cậy.
Tiệc rượu của Mạc lão gia tử cũng không mở quá lâu, dù sao thì mọi người cũng đã lớn tuổi, dù uống rượu nhưng mỗi người đều có mức độ của riêng mình, quá lắm là ba ly nhỏ mà thôi.
Vương Tử Quân định cùng dùng cơm tối với Mạc Tiểu Bắc và Mạc lão gia tử, thế nhưng khi chuẩn bị dùng cơm tối thì Hà Khởi Duệ gọi điện thoại đến. Thì ra hôm nay vừa đến khách sạn thì hắn đã liên hệ với người bạn làm trong cục đường sắt của mình, người bạn kia đồng ý giúp hắn liên lạc, sau khi liên hệ thì cho ra bữa tiệc rượu tối nay.
- Bí thư Vương, hôm nay bạn học của tôi phụ trách mời cục trưởng Khương phụ trách tuyến đường sắt Mân Cô. Anh xem có thể cùng đến dùng bữa cơm với cục trưởng Khương được không?
Sau tình huống hai bên trò chuyện ở thành phố Sơn Viên vào buổi sáng thì Hà Khởi Duệ cảm thấy mình có chút thân cận với Vương Tử Quân, dù sao thì bí thư Vương cũng không ép hắn vào chỗ chết, lại chủ động ôm việc lên người mình.
Đối với những sự việc có liên quan đến công tác như thế này thì Vương Tử Quân thật sự không từ chối, hắn gật đầu đồng ý, sau đó giải thích với Mạc lão gia tử và Mạc Tiểu Bắc. Hắn đi ra khỏi nhà, bắt xe đi đến Thủy Thượng Nhân Gia.
Thủy Thượng Nhân Gia là khách sạn năm sao, khi Vương Tử Quân đi đến đây thì Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc đã chờ sẵn, theo sát bọn họ còn có chủ nhiệm khu thường trú thành phố La Nam ở thủ đô là Hỗ Khánh Điền.
Hỗ Khánh Điền hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua thấy rõ bộ dạng thông minh tháo vát. Lần này hắn xem như đã mất mặt ở phương diện đến nghênh đón nhóm lãnh đạo Vương Tử Quân, nếu như lúc này không tìm về thể diện, chỉ sợ vị trí chủ nhiệm khu thường trú thủ đô của hắn cũng sẽ không giữ được lâu.
- Bí thư Vương, ngày hôm nay chúng ta đến đúng lúc, nếu như chậm một ngày, chỉ sợ cục trưởng Khương sẽ đi ra ngoài kiểm tra khảo sát.
Hà Khởi Duệ bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó khẽ mở miệng báo cáo với bí thư Vương. Bạn đang đọc chuyện tại
Hà Khởi Duệ thật sự có chút kiêu ngạo vì người bạn học là một trưởng phòng trong cục đường sắt, dù sao khi mọi người không tìm được bất kỳ phương án nào thì chính mình có thể mời người, điều này đã nói rõ quan hệ của hắn.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Hà, hôm nay chúng ta nhất định phải chiêu đãi cục trưởng Khương cho tốt, đồng thời còn phải xem xét thật kỹ tâm ý của cục trưởng Khương, để xem hạng mục đường sắt Mân Cô rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở chỗ nào.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, dù hôm nay chúng tôi có say chết cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của ngài.
Hà Khởi Duệ nói, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại trên mà hình điện thoại, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, là bạn học của tôi.
Vương Tử Quân khoát tay cho Hà Khởi Duệ tiếp điện thoại. Hà Khởi Duệ bấm nút nghe, hắn cố ý lên giọng nói:
- Anh Trương, các anh đã đến chưa? Chúng tôi đã chờ ở khách sạn một lúc lâu rồi.
Bên kia không biết nói những gì, thế nhưng hai bên nói hai phút mới cúp điện thoại. Hà Khởi Duệ đặt điện thoại vào túi áo, sau đó cười nói:
- Bí thư Vương, bạn của tôi nói bọn họ đã xuất phát, hai mươi phút sau sẽ đến.
"Hai mươi phút sau sẽ đến!"
Vương Tử Quân cười khổ một tiếng, những năm nay phần lớn chạy hạng mục đều phải chạy trên "bộ", chính mình nóng lòng chạy đến vẫn bị đối phương ép phải chờ ở đây.
Vương Tử Quân có chút bất đắc dĩ, hắn cười cười nói:
- Vậy thì chúng ta sẽ chờ, mười phút sau chúng ta đi xuống nghênh đón cục trưởng Khương.
Trong đại sảnh khách sạn, Hà Khởi Duệ liên tục nhìn đồng hồ trên cổ tay, mỗi lần kim phút di động thì giống như có thứ gì đó đang bóp chặt lòng hắn.
Vì sao còn chưa đến? Từ khi bí thư Vương xuống đây đến bây giờ đã là nửa giờ, thế nhưng còn chưa thấy được hình ảnh của cục trưởng Khương.
- Bí thư Vương, bên kia kẹt xe.
Hà Khởi Duệ gọi điện thoại rồi dùng giọng xin lỗi nói.
Vương Tử Quân gật đầu cười, hắn từ nhà của Mạc lão gia tử đi đến hầu như cùng đường với cục trưởng Khương, có kẹt xe hay không thì hắn hiểu rất rõ. Dù trong lòng có chút khó chịu, thế nhưng hắn thật sự không nói nên lời. Vương Tử Quân cảm thấy không vì cái gì khác, chỉ cần chủ tịch Hà không tỏ ra khó chịu, hắn cũng căn bản là một lãnh đạo có sức ẩn nhẫn rất cao.
- Anh Tử Quân, ngài sao lại đến chỗ này?
Khi Vương Tử Quân châm một điếu thuốc thì chợt nghe thấy có người chào hỏi.
Vương Tử Quân quay đầu lại nhìn, thì ra là em họ Giang Thiếu Ung của Mạc Tiểu Bắc. Tiểu Tử này là con của một dì trong nhà Mạc Tiểu Bắc, dù là em họ nhưng quan hệ có hơi xa. Nhưng dù là khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc kết hôn, hay khi sinh con, thái độ của nhà Giang Thiếu Ung thật sự rất ân cần.
Khi thấy người quen thì Vương Tử Quân khẽ bấm điếu thuốc trong tay, hắn khẽ nói:
- À, chờ một người khách, cậu cũng đến đây dùng cơm sao?
- Đúng vậy, anh Tử Quân, em và bạn đến chỗ này thương lượng vài chuyện.
Giang Thiếu Ung nhìn Vương Tử Quân đứng yên bất động, hắn cười cười rồi vẫy tay ra phía sau nói:
- Đến đây ra mắt anh của anh.
Một cô gái mặc váy đen đeo kính râm bước đến trong tay Giang Thiếu Ung. Cô gái này có dáng người cao gầy, tuy không nhìn rõ mặt nhưng toàn thân vẫn bừng bừng khí chất hấp dẫn.
- Văn Văn, đến ra mắt anh của anh.
Giang Thiếu Ung chỉ vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
- Chào anh!
Cô gái có chút sững sốt, sau đó nàng khẽ mở miệng chào hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Chào em, này cậu Giang, cậu cứ đi chơi đi, tôi ở đây chờ người.
- Vâng, anh Tử Quân.
Giang Thiếu Ung không dám phản bác lời nói của Vương Tử Quân, hắn kéo tay cô gái kia đi về phía cầu thang.
- Bí thư Vương, cậu em họ của anh đang làm gì vậy? Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô gái Văn Văn kia là một ngôi sao nổi tiếng. Cô gái này tên gì nhỉ, à, đúng rồi, là La Thi Văn.
Kim Điền Lạc đứng bên cạnh Vương Tử Quân chợt cười hì hì hỏi.
Kim Điền Lạc không nói thì Vương Tử Quân cũng không nghĩ ra sự việc như vậy, lúc này nghe thấy Kim Điền Lạc nói thì hắn mới sinh ra chút ấn tượng. Những ngày về thủ đô chăm vợ đẻ, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thật sự không ít lần xem phim truyền hình.
- Cậu ấy sao? Làm ăn kinh doanh mà thôi.
Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm về Giang Thiếu Ung, hắn chỉ thuận miệng lên tiếng.
Khi đồng hồ trong khách sạn chỉ vào con số bảy giờ thì một chiếc xe hơi chậm rãi chạy đến, Hà Khởi Duệ thấy người xuống xe thì giống như phát hiện ra tân đại lục, hắn lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, bọn họ đến rồi.