Bí Thư Trùng Sinh

- Anh Tử Quân, anh xem việc này...Tôi...

Sau khi Khương Mộ Đông được hai người đồng bạn đưa đi, Giang Thiếu Ung lúc này tỉnh rượu hơn phân nửa. Lúc này hắn mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, hiểu rõ những ảnh hưởng của mình đối với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt xin lỗi của Giang Thiếu Ung, hắn khoát tay áo nói:

- Cái này không liên quan đến cậu, Khương Mộ Đông kia thật sự cần ăn đòn.

- Không phải chuyện của ngài bị tôi quấy nhiễu sao?

Giang Thiếu Ung không phải là người ngu, hắn tất nhiên nghe và hiểu Vương Tử Quân đang có việc cần nhờ Khương Mộ Đông, bây giờ mình can thiệp vào làm cho sự việc trở nên rối tinh rối mù.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt Giang Thiếu Ung, hắn cười cười nói:

- Không có chuyện gì, tôi còn có nhiều biện pháp khác.

Vương Tử Quân nói đến đây thì tươi cười tiếp tục:

- Nói thật, Thiếu Ung, vừa rồi những lời của cậu thật sự có ích, tên kia vừa rồi ngồi đây cố ý làm ra vẻ, ra sức khước từ. Con bà nó, tôi cảm thấy rất phiền, cậu xuất hiện xem như làm giảm đi những thứ kia.

Giang Thiếu Ung nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn cũng nở nụ cười cảm kích, sau đó mới dùng giọng do dự nói:

- Anh Tử Quân, chuyện này tôi không gây ra phiền toái gì cho ngài đấy chứ?

- Không có gì, cậu cứ bận rộn đi.

Vương Tử Quân khoát tay chặn lại nói tiếp:

- La Thi Văn dù tốt thế nhưng nếu muốn kết hôn thì phải tìm một người đồng cam cộng khổ mới được.

Giang Thiếu Ung chợt ngẩn ngơ, không ngờ người anh rể này còn có thể nói vài câu tri kỷ với mình, điều này thật sự là khó có được. Lúc này hắn không khỏi sinh ra vài phần thân cận.

- Anh Tử Quân, em nhớ kỹ.

Giang Thiếu Ung nặng nề gật đầu, sau đó lại dùng giọng do dự nói:

- Anh Tử Quân, có cần em đi tìm cậu, nói với cậu về chuyện này, để cậu ra mặt giải quyết...

Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai Giang Thiếu Ung, sau đó thản nhiên nói:

- Không có gì, cậu không cần chen vào, tôi có thể xử lý được. Bạn đang xem tại - .

Giang Thiếu Ung đi, Vương Tử Quân nhìn hình bóng của đối phương mà thở dài một hơi. Tuy Giang Thiếu Ung đến làm cho sự việc kết thúc nhanh hơn, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận vì Giang Thiếu Ung xuất hiện mà tạo nên khá nhiều chướng ngại cho hạng mục đường sắt Mân Cô lần này.

- Bí thư Vương.

Kim Điền Lạc đi đến nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ chào hỏi. Nếu xét từ góc độ của Kim Điền Lạc, hắn tất nhiên biết rõ sự kiện hôm nay có ý nghĩa gì, hầu như đã chính thức xóa bỏ tất cả hy vọng của phía bên mình.

Vương Tử Quân nhìn về phía Kim Điền Lạc, sau đó khẽ cười nói:

- Chủ tịch Hà đâu?

Kim Điền Lạc sững sốt một chút, sau đó mới nói:

- Chủ tịch Hà vừa rồi gọi điện thoại nói rằng đang ở ngoài xe.

- Chúng ta đi thôi.

Vương Tử Quân nói rồi đi ra phía cổng quán ăn, hắn nhìn thoáng qua vài chiếc xe ở cổng, sau đó đi về phía một chiếc.

Lúc này Hà Khởi Duệ đang buồn bực hút thuốc, sự việc hôm nay chỉ có thể dùng một câu để miêu tả, đó chính là "Bát Giới soi gương". Tuy cục trưởng Khương thật sự có chút quá phận, thế nhưng em họ của bí thư Vương cũng thật sự quá quấy rối. Vừa rồi bạn học gọi điện thoại đến thật sự làm cho hắn hết đường chối cãi.

Nghĩ đến người bạn học không chờ mình giải thích mà hổn hển cắt điện thoại, trong lòng Hà Khởi Duệ rất không thoải mái. Hắn biết rõ sau này chỉ sợ khó thể nhờ người bạn giúp mình làm được gì nữa.

- Chủ tịch Hà, sự việc hôm nay, cậu em của tôi có chút lỗ mãng.

Âm thanh của Vương Tử Quân vang lên trong xe, âm thanh này đánh thức Hà Khởi Duệ đang trầm ngâm. Hà Khởi Duệ nhìn vẻ mặt với nụ cười bình tĩnh của Vương Tử Quân, tuy trong lòng tức giận nhưng lại không thể phát tác, hắn lên tiếng chặn lại:

- Bí thư Vương, chuyện này cũng không ai hy vọng phát sinh, hơn nữa họ Khương kia cũng căn bản không có thành ý gì.

Vương Tử Quân ném cho Hà Khởi Duệ một điếu thuốc, sau đó cười nói:

- Cục trưởng Khương kia thì không có vấn đề, thế nhưng lại gây khó khăn cho bạn học của cậu.

Hà Khởi Duệ cũng biết sự việc gây khó khăn cho bạn học của mình, thế nhưng bây giờ chuyện này đã xảy ra, nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, sự việc này phát sinh, xem ra hạng mục đường sắt Mân Cô thật sự đã khó thể vãn hồi được nữa.

Vương Tử Quân tuy không muốn bỏ qua như vậy thế nhưng cũng không mở miệng, hắn chờ Hà Khởi Duệ tiếp tục lên tiếng.

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy bây giờ quan trọng nhất chính là phong tỏa sự kiện hôm nay. Bây giờ tất cả mọi người đều muốn đẩy tránh nhiệm không hoàn thành nhiệm vụ với hạng mục đường sắt Mân Cô, nếu như sự việc hôm nay lan truyền ra ngoài, ngược lại sẽ làm cho những người hữu tâm lợi dụng thời cơ, bọn họ sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu ngài.

Hà Khởi Duệ lên tiếng tuy không lớn nhưng âm thanh lại có chút âm trầm. Vương Tử Quân rất đồng ý với Hà Khởi Duệ, chỉ là chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, những thứ này càng giữ bí mật, càng cố gắng không rơi vào tình huống biến hay thành dở.

Dù sao đến Thủy Thượng Nhân Gia ngoài nhóm Vương Tử Quân còn có vài người của khu thường trú thủ đô, hơn nữa mình vừa mới đến thành phố La Nam, còn chưa quen thuộc cuộc sống ở chỗ này, trong đám người kia có mấy kẻ giữ bí mật, điều này chỉ có trời mới biết được. Nhưng Vương Tử Quân vẫn tiếp nhận ý tốt của chủ tịch Hà.

- Điều này tôi hiểu, chủ tịch Hà, sự việc còn chưa đến thời điểm có kết quả cuối cùng, tất cả đều có thể xảy ra. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc rồi thản nhiên nói.

Còn chưa đến thời điểm cho ra kết quả cuối cùng sao? Khi nào mới xem như có kết quả cuối cùng? Hà Khởi Duệ nhìn gương mặt đầy tự tin của Vương Tử Quân, thầm nghĩ xem ra vị bí thư này vẫn còn trẻ, chưa lăn lộn dưới bùn, đâm đầu vào bể máu lần nào. Đây không phải là sĩ diện khổ thân sao? Đến lúc này còn chưa chịu nhận thua nữa à?

Khi xe đến khu thường trú của thành phố La Nam ở thủ đô, Kim Điền Lạc không ngồi cùng xe với Vương Tử Quân, lúc này hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân và trầm ngâm một lát rồi chú ý nói:

- Bí thư Vương, chuyện này có nên cường điệu kỷ luật một chút không?

Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc, hắn cũng không nói lời nào. Kim Điền Lạc nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, trong lòng hiểu ra vấn đề. Hắn cũng không khỏi thầm nghĩ, mình làm thư ký trưởng nhiều năm, kinh nghiệm đầy đủ, nhìn thấy lãnh đạo không biểu hiện gì thì biết đó cũng là một loại thái độ, nhưng anh phải đoán sao cho thật chuẩn mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui