Những năm nay thân thích của Lỗ Tiền Tiến về thủ đô thăm nom cũng không nhiều, bọn họ lớn lên đầu là một hình dạng, tất cả đều là nông dân chân lấm tay bùn, quần áo màu đất, răng ố vàng, tay đen như than và đầy bùn đất. Mỗi lần đến ngày lễ tết thì đám người này đưa đến cho lão vài món đặc sản thôn quê, những thứ này được bỏ vào bao phân, lại được ô tô vận chuyển đường dài, sau đó được đưa vào nhà kho chất chồng chất đống.
Cách đây vài ngày thì Lỗ lão gia tử phân loại những món đặc sản trong kho của mình, sau đó đưa ra phơi nắng, lại yêu cầu đám người kia đưa về. Lão là người quen lao động, lao động là tính mạng của lão, thật sự thì lão giống như một nông dan, làm để sống, tình nguyện làm việc, chỉ cần sống một ngày thì phải làm sao cho toàn thân thoải mái. Thế nhưng mỗi lần nhìn những món đặc sản thôn quê của mình thì rất thích thú, tất cả đều không đáng tiền, có thể mua ngoài chợ, thế nhưng dù sao đó cũng là tình cảm của người ta dành cho mình.
Lỗ Đại Lôi cũng là một người tùy tiện trong thôn, thế nhưng bây giờ đối mặt với một nhân vật như Lỗ Tiền Tiến thì chỉ có thể kính sợ theo bản năng. Sau khi nghe Lỗ lão gia tử hỏi thì chợt cảm thấy trong đầu trống rỗng, lão lắp bắp nói:
- Nhị thúc, bí thư Nhan trong huyện nói với cháu, chỉ cần cháu đến, khi quay về sẽ mở một con đường nhựa trong thôn, đồng thời còn cho già trẻ trong thôn một khoản kinh phí.
Lỗ lão gia tử không nói gì, chợt rơi vào trầm ngâm. Sau khi trầm ngâm giây lát thì lão mới nói:
- Cậu nói rõ đầu đuôi chân tướng một lần cho tôi xem.
Lỗ Đại Lôi nghe Lỗ lão gia tử nói như vậy thì chợt cảm thấy sự việc có hy vọng. Lão thật sự cảm thấy rất vui vì thành phố sẽ có đường xe lửa, còn những thứ khác thì lão không quan tâm, vì lão đã là người lớn tuổi rồi.
- Văn Bưu, cậu nói rõ ràng cho ông đi.
Lỗ Văn Bưu cầm ly trà nhấp một ngụm, hắn nhuận giọng định lên tiếng, chợt nghe thấy chuông điện thoại vang lên. Nửa phút sau một tên thanh niên đi đến bên cạnh Lỗ lão gia tử rồi khẽ nói:
- Thủ trưởng, là điện thoại của Triệu lão.
Lỗ Tiền Tiến nghe thấy như vậy thì tiếp nhận điện thoại trong tay của tên nhân viên phục vụ, sau đó cười ha hả nói:
- Anh Triệu, ông lão như anh hôm nay nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho tôi thế này?
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Lỗ Tiền Tiến cười ha hả nói:
- Nhà tôi đang có khách, thật sự là trùng hợp, bên tôi cũng có người thân đến nhà, cũng nói đến chuyện đường sắt. Anh Triệu, bên phía anh nói thế nào?
- Ha ha ha, thì ra đều giống nhau, ý của anh thế nào?
Lỗ lão gia tử nghe được câu trả lời của bên kia thì cười ha hả hỏi.
Lúc này âm thanh của bên kia có hơi lớn, Lỗ Văn Bưu là cán bộ thôn, hắn là người tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ từ bí thư Nhan Sĩ Tắc để tác động với ông của mình, thế nên vội vàng dỏng tai lắng nghe.
- Chúng ta đã về hưu nhiều năm,...Bây giờ vấn đề này...Có thể không làm sao? Hơn nữa thành phố chúng ta chưa có đường sắt, làm đường sẽ giúp nhân dân vui sướng, nếu để người ta cướp đi mất, chỉ sợ rằng đám ông lão chúng ta sẽ không còn mặt mũi gặp đồng hương nữa rồi...
Giọng nói đứa quảng rơi vào trong tai Lỗ Văn Bưu, điều này làm hắn chấn động tinh thần.
Vấn đề xem như đã thành công, Lỗ Văn Bưu nghĩ đến câu nói của bí thư Nhan trước khi mình đến đây. Đó là yêu cầu mình làm tốt công tác, tiền không là vấn đề, cần xài thì cứ xài, anh không phải đại biểu cho chính mình, còn là đại biểu cho cả huyện. Thế là hắn cảm thấy máu nóng sôi trào, cảm thấy vận may của mình đang đến.
Khi Lỗ Văn Bưu cảm thấy vui mừng như điên thì chợt nghe thấy bên kia nói:
- Anh nói xem đó là phương án của ai, thật sự là rất hay.
Trái tim thả lỏng của Lỗ Văn Bưu chợt trở nên căng cứng, hắn thầm cầu nguyện để ông mình đừng trách bí thư Nhan, vì đây là một người tốt.
- Là ý của ai? Còn có thể là ai nữa? Anh không phải đã nhìn thấy bí thư thị ủy của thành phố chúng ta ở nhà thủ trưởng sao? Bây giờ ngay cả bí thư thị ủy cũng về thủ đô, có lẽ chính là cậu ấy bày ra trò này, những người khác dám to gan vậy sao?
Lỗ lão gia tử nói rồi cười ha hả, rõ ràng tỏ ra rất ưa thích vị bí thư thị ủy to gan lớn mật kia.
Lỗ Tiền Tiến nói thêm vài câu thì cúp điện thoại, ánh mắt lại nhìn Lỗ Văn Bưu, tỏ ý cho hắn tiếp tục lên tiếng.
Lỗ Văn Bưu nâng ly lên uống một ngụm, hắn cảm thấy có chút khát nước, sau khi uống xong chuẩn bị lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lỗ Tiền Tiến lần này không cần nhân viên đến phục vụ, lão trực tiếp bấm nút nghe. Lỗ lão gia tử cuối cùng cũng là một cựu chiến binh được đảng tài bồi nhiều năm, sau khi về hưu lại liên tục đọc báo chí, tai thính mắt tinh, chỉ cần suy xét một chút đã hiểu rõ vấn đề. Hơn nữa sự việc lần này lão có thể ra tay hoàn thành, thế cho nên cũng không đành lòng để cho người dân nghèo quê mình thất vọng. Lão nhận điện thoại, sau đó lại nhanh chóng gọi điện thoại cho những người khác.
Lỗ Văn Bưu ngồi bên cạnh liên tục dỏng tai nghe nghóng, sau khi xác nhận thông tin từ trong điện thoại thì hắn xem như đã hoàn toàn yên tâm. Nhưng khi hắn chuẩn bị lên tiếng tác động, vô thức muốn uống nước, chợt phát hiện ly nước trống rỗng.
Bệnh viện nhân dân thành phố La Nam ở phía tây ủy ban thành phố, dù đây không phải là bệnh viện tốt nhất trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng đối với thành phố La Nam thì lại là bệnh viện tốt nhất, mỗi ngày đều có nhiều người ra vào chỗ này, cực kỳ náo nhiệt.
Giám đốc bệnh viện Địch Điền Ngũ năm nay hơn năm mươi tuổi, gương mặt mập mạp giống như một ông phật Di Lặc. Thế nhưng đừng vì vậy mà xem thường, hắn cũng xem như là một nhân vật có tiếng ở thành phố La Nam. Chẳng những hắn là cán bộ cấp cục, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với đám cán bộ lãnh đạo trong thành phố.
Khi Trình Tự Học làm bí thư thị ủy thì thế cục chính trị thành phố La Nam có chút nước sôi lửa bỏng, thế nhưng dù là bất kỳ phe phái nào giành phần thắng thì Địch Điền Ngũ đều không bị ảnh hưởng và vẫn phát triển tốt, hơn nữa quan hệ với lãnh đạo đều tốt đẹp. Lãnh đạo cũng là người, cũng ăn khói lửa nhân gian, cũng ăn ngũ cốc hoa màu, sinh lão bệnh tử, nói chung không khác gì người bình thường. Text được lấy tại
Làm lãnh đạo một đơn vị thì điểm tốt hạng nhất mà chính mình có được đó là thích đi làm lúc nào cũng được, căn bản không dám dòm ngó và kiểm tra.
Địch Điền Ngũ tuổi đã lớn, cũng không muốn cố gắng, dưới tình huống bình thường thì chín giờ sáng mới đến phòng làm việc ngồi chốc lát. Nhưng những ngày nay lại có chút khác thường, mỗi ngày hắn đều đi làm sớm, hầu như bảy giờ thì có mặt ở bệnh viện, hơn nữa trạm dừng chân thứ nhất cũng không phải là phòng làm việc của mình, hắn lại đi dò xét một vòng qua các phòng bệnh.