Bí Thư Trùng Sinh

Khương Mộ Đông nghe thấy lãnh đạo nói mình chỉ rõ vị trí, trong lòng càng thêm khó hiểu. Hắn cũng không biết người của thành phố La Nam ở chỗ nào, càng không có phương thức liên lạc với người của thành phố La Nam, bây giờ yêu cầu hắn chỉ đường, không phải là làm khó hắn sao?

Nhưng Khương Mộ Đông cũng không thể không thừa nhận người đã gặp vận xui thì đủ thứ không may kéo đến. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó lấy ra một quyển sổ thông tin, tìm được điện thoại của khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô.

Tiếng chuông vang lên, chỉ sau một lát thì bên kia nhấc máy. Vị phó chủ nhiệm khu thường trú tỉnh Sơn Nam ở thủ đô không những nhiệt tình hỏi Khương Mộ Đông có gì cần phân phó, hơn nữa còn hỏi cục trưởng Khương khi nào có thời gian đến khu thường trú của bọn họ uống rượu.

Nếu là trước kia thì Khương Mộ Đông sẽ cảm thấy hưởng thụ những lời nịnh nọt của đối phương, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tình. Sau khi hắn hỏi số điện thoại và vị trí của khu thường trú thành phố La Nam ở thủ đô, hắn lập tức cúp điện thoại.

Khương Mộ Đông nói rõ vị trí cho lái xe, sau đó hắn bắt đầu gọi điện thoại cho khu thường trú thành phố La Nam. Thế nhưng điều làm hắn cảm thấy bức bối chính là thái độ của nhân viên khu thường trú thành phố La Nam căn bản không bằng của khu thường trú tỉnh Sơn Nam, gọi điện thoại đến vài lượt nhưng không ai nghe máy.

Khi Khương Mộ Đông chuẩn bị làm phiền phó chủ nhiệm văn phòng khu thường trú tỉnh Sơn Nam thì chợt nghe thấy thứ trưởng Lam nói:

- Không cần gọi điện thoại nữa, dù sao cũng chỉ là vài bước đường mà thôi, chúng ta chờ một lát sẽ gặp mặt bọn họ mà thôi.

Thứ trưởng tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng Khương Mộ Đông lại cảm thấy rất khó chịu. Đúng lúc hắn cảm thấy cực kỳ bức bối thì xe đã dừng lại bên ngoài một khách sạn.

- Hoan nghênh quý khách!

Nhân viên tiếp tân vẫn tươi cười hớn hở chào đón Khương Mộ Đông và thứ trưởng Lam đi vào khách sạn, khi các cô nhân viên cúi đầu, có vài phần xuân sắc lộ ra trên ngực.

Trước kia cục trưởng Khương rất thích những tình huống thế này, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tình. Hắn khẽ gật đầu rồi trâm giọng nói:

- Có phải đây là khu thường trú thành phố La Nam không?

- Đúng vậy, tiên sinh, mời ngài lên thang máy đến tầng năm, đó chính là khu văn phòng.

Cô gái tiếp tân bên trái nở nụ cười ngọt ngào khẽ nói với Khương Mộ Đông.

Vào thang máy lên tầng năm, đây là một câu nói rất đơn giản, thế nhưng Khương Mộ Đông biết rõ mình đi lên tầng năm sẽ không được đối mặt với gương mặt tươi cười giống như những cô gái tiếp tân ở bên dưới.

- Chào anh, tôi là phó chủ nhiệm Đồng Thiên Diệp của khu thường trú thành phố La Nam, xin hỏi ngài có gì cần tôi giúp đỡ không?

Khương Mộ Đông vừa mới đi lên tầng năm thì thấy một người phụ nữ cao ráo đi đến, nói trắng ra thì đây chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nàng mặc váy trắng ngắn, bộ dạng duyên dáng yêu kiều giống như một đóa hoa bách hợp cực kỳ tươi mát.

Mỗi khu thường trú ở thủ đô đều có một đóa hoa xinh đẹp như vậy, điều này giống như đã biến thành một quy củ bất thành văn. Nghĩ đến những tiết mục ngắn ngẫu nhiên xuất hiện trên bàn tiệc thì Khương Mộ Đông nở nụ cười tự giễu, hắn trầm giọng nói:

- Chào cô, chủ nhiệm Đồng, tôi là Khương Mộ Đông, đây là thứ trưởng Lam của chúng tôi, chúng tôi muốn gặp bí thư Vương của các cô.

Khương Mộ Đông có thói quen không báo đơn vị của mình, vì hắn rất hưởng thụ cảm giác thiên hạ phải biết mình là ai. Quản nhiên cô gái ngực lớn kia vừa nghe thấy tên của hắn thì nụ cười chức nghiệp trên mặt càng phong phú hơn rất nhiều.

- Thì ra là cục trưởng Khương, mời anh ngồi, mời anh ngồi. Tiểu Tiến, đưa đến hai ly trà ngon.

Đồng Thiên Diệp rất nhiệt tình, nàng đi đến bên cạnh Khương Mộ Đông, mùi hương nước hoa nhàn nhạt càng làm cho người ta cảm thấy thấm đẫm ruột gan.

Khương Mộ Đông nhìn hai nhân viên phục vụ nữ nhanh chóng chạy đến, thế là trong lòng chợt sáng sủa hơn rất nhiều. Hắn chợt cảm thấy việc này thực chất cũng không phải khó làm, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn vào thái độ tiếp đãi của nữ phó chủ nhiệm này thì đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Khương Mộ Đông nở nụ cười ngạo mạn, hắn chỉ về phía thứ trưởng Lam nói:

- Chủ nhiệm Đồng, cô không cần bận rộn như vậy, đây là thứ trưởng Lam của chúng tôi, anh ấy có chuyện cần nói với bí thư Vương của các cô, thế nên nhờ cô mời bí thư Vương đến đây một chút.

Khương Mộ Đông vốn nói kêu bí thư Vương đến, thế nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, thế cho nên đổi thành mời. Sự nhiệt tình của phó chủ nhiệm Đồng Thiên Diệp làm hắn chợt tìm lại được tự tin vốn có của mình.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thứ trưởng Lam cũng phải tự mình đến, chào ngài, chào ngài.

Đồng Thiên Diệp giống như không kịp phản ứng, giọng điệu của nàng rất dễ nghe, giống như đưa đến cho bầu không khí một luồng gió mát lạnh.

Thứ trưởng Lam nở nụ cười cực kỳ phong độ với Đồng Thiên Diệp, sau đó khẽ gật đầu rất ôn hòa. Khương Mộ Đông ở bên cạnh trợn mắt há mồm, hắn chợt cảm khái, thứ trưởng Lam ngày thường quen được người ta a dua nịnh hót, quen được nhìn thấy những chuyện nịnh bợ, rất ít khi gặp phải tình huống bị người ta chậm trễ tiếp đãi như thế này. Dựa vào tính tình của thứ trưởng Lam, chỉ sợ bình thường sẽ sớm không nhịn được, không ngờ một vị lãnh đạo trước nay luôn nghiêm túc lại có lúc biểu hiện ôn hòa như vậy.

- Chủ nhiệm Đồng, không cần phải quá chú ý đến chúng tôi, cô vào mời bí thư Vương đi.

Khương Mộ Đông ngồi xuống bên cạnh thứ trưởng Lam, sau đó dùng giọng có chút mất kiên nhẫn nói.

Đồng Thiên Diệp xoa xoa hai bàn tay, sau đó có chút nhăn nhó, lúc này nàng mới ngại ngùng nói:

- Thật sự không trùng hợp, bí thư Vương vừa mới đi ra ngoài.

Vương Tử Quân vừa đi ra ngoài? Khương Mộ Đông thật sự không ngờ có chuyện thế này xảy ra, thế là hắn dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn thứ trưởng Lam. Chợt thấy thứ trưởng Lam tỏ ra thờ ơ, vẫn lẳng lặng ngồi ngay tại chỗ, giống như một bức tượng phật. Text được lấy tại

Không tỏ thái độ, rõ ràng là không tỏ thái độ, Khương Mộ Đông là người trà trộn quan trường nhiều năm, tất nhiên sẽ có nhận thức rõ ràng với điểm này. Hắn lập tức gật đầu dùng giọng nghiêm túc nói với Đồng Thiên Diệp:

- Chủ nhiệm Đồng, mong cô thông báo cho bí thư Vương, mời anh ất đến đây một chút, thứ trưởng Lam của chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh ấy.

Đồng Thiên Diệp đồng ý một tiếng, sau đó vội vàng rời đi. Bộ dáng của người phụ nữ uyển chuyển này rơi vào trong mắt Khương Mộ Đông, làm cho trong lòng hắn ngứa ngáy, liên tục cho ra những ý nghĩ rối loạn. Nhưng bây giờ hắn có công vụ trên người, có thể nói là không có tâm tư chơi đùa với cô gái này.

Nhân viên phục vụ ân cần dâng lên hai ly trà, cung kính đặt vài món hạt dưa và đậu phộng lên bàn kèm theo vài loại trái cây, thái độ của nhân viên phục vụ rất ân cần khách khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui