Thứ trưởng Lam cười cười đứng lên nói:
- Nếu bí thư Vương đã dọn tiệc ở nơi đó, như vậy hai người chúng tôi sẽ đến tham gia náo nhiệt, vừa vặn đang cảm thấy đói bụng.
Khương Mộ Đông nghe thấy lời nói hầu như là tự bào chữa của thứ trưởng Lam thì đỏ cả mặt. Hắn biết rất rõ, lúc này không phải là Vương Tử Quân đến gặp thứ trưởng Lam, mà là thứ trưởng Lam tự chủ động đến khách sạn tìm Vương Tử Quân, điều này đã nói rõ vấn đề, đó là thứ trưởng Lam chịu thua ở phương diện này.
- Thứ trưởng Lam, anh xem việc này...
- Mộ Đông, đừng nói nữa, bộ trưởng Chu còn đang chờ.
Thứ trưởng Lam dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông, hắn khẽ lên tiếng.
Nhưng một giọng điệu khe khẽ như vậy của thứ trưởng Lam lại làm cho cái đầu nóng của Khương Mộ Đông nhanh chóng tỉnh táo lại. Đúng vậy, không những bộ trưởng Chu đang chờ, trong phòng làm việc của bộ trưởng Chu còn có bốn ông lão không thể đắc tội được, bọn họ cầm quải trượng trong tay giống như bốn con lừa gân đang chờ người.
Khương Mộ Đông nghĩ đến những thứ này mà nhanh chóng tỉnh táo trở lại, lúc này hắn mới ý thức được mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân căn bản đã là đảo ngược hoàn toàn.
- Có thể để ngày mai được không?
Đồng Thiên Diệp giống như cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, thế là dùng giọng điệu có vài phần chối từ nói.
- Hôm nay đi, tôi cũng không tin bí thư Vương không mời được một bữa cơm.
Thứ trưởng Lam mỉm cười nói, giọng nói có mang theo vài phần đùa giỡn.
Đồng Thiên Diệp nghe thấy thứ trưởng Lam nói như vậy thì cũng không tiếp tục nói gì thêm. Dưới sự dẫn dắt của nàng, hơn hai mươi phút sau xe của thứ trưởng Lam dừng lại bên ngoài một khách sạn ba sao, nhìn qua bảng hiệu thì thấy tên là Lão Lam, điều này không khỏi làm cho Khương Mộ Đông nhíu mày.
Cấp bậc của khách sạn này có hơi thấp, nhưng thấy thứ trưởng Lam ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong, hắn không thể không nhanh chóng đi theo. Sau khi đi xuyên qua một hành lang, một người đàn ông trung niên tiến ra đón chào.
- Thứ trưởng Lam, cục trưởng Khương, chào các ngài. mới nhất ở TruyenFull.vn
Người đàn ông trung niên rất nhiệt tình, hắn vừa duỗi hai tay với thứ trưởng Lam vừa tự giới thiệu mình:
- Thứ trưởng Lam, tôi là thư ký trưởng văn phòng thị ủy La Nam, tên là Kim Điền Lạc, ngài xem, có nên để ngài mai đến gặp bí thư Vương được không?
- Bí thư Vương đã ngủ rồi à?
Thứ trưởng Lam bắt tay cho qua với Kim Điền Lạc, sau đó hắn cười nói với Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương chưa đi ngủ nhưng thật sự có hơi say.
- Không có gì, tôi đến chỉ vì nói với bí thư Vương một tin tức tốt, tôi tin tưởng chỉ cần nghe tin tức này thì bí thư Vương sẽ nhanh chóng tỉnh rượu.
Thứ trưởng Lam nói đến đây thì nói với Kim Điền Lạc đang tỏ ra nghi vấn:
- Thư ký trưởng Kim, mời anh dẫn đường.
Kim Điền Lạc có chút do dự, cuối cùng cũng dùng giọng cung kính nói:
- Nếu thứ trưởng Lam đã kiên trì như vậy thì mời đi phía bên này.
Đoàn người đi theo Kim Điền Lạc lên lầu hai rồi đến một gian phòng đang đóng cửa, tuy bên cửa đóng lại thế nhưng từ bên trong vẫn liên tục truyền ra những tiếng cười khá lớn.
Kim Điền Lạc khẽ gõ cửa, sau đó đê cho nhân viên phục vụ mở cửa. Khi cửa mở ra thì chợt nghe thấy có người nói:
- Anh Hà, dù thế nào anh cũng phải uống ly rượu này, nếu anh không uống thì coi như xem thường tôi.
Vương Tử Quân với bộ dạng say rượu nghiêng ngã đang dùng giọng điệu mười phần men say nâng ly mời phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam là Hà Khởi Duệ ngồi cách đó không xa.
Hà Khởi Duệ đang định chối từ thì thấy nhóm người Kim Điền Lạc đi đến, hắn vội vàng đứng lên chào hỏi thứ trưởng Lam, lại càng nói thay cho Vương Tử Quân:
- Thứ trưởng Lam, bí thư của chúng tôi gặp chút chuyện, thế cho nên uống quá nhiều, hôm nay xem như có chút...
- Anh Hà, tạm thời đừng nói này nọ nữa, hôm nay nếu ai không uống cho thoải mái sảng khoái, như vậy thì cẩn thận với tôi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa chậm rãi giương mắt lên.
Khương Mộ Đông nhìn bộ dạng say khướt của Vương Tử Quân thì trong mắt lóe lên cái nhìn chán ghét, trên mặt hiện lên vẻ bức bối khó thể che giấu. Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì không ngờ Vương Tử Quân chợt lảo đảo đi về phía bên này.
- Hì hì, anh Hà, tôi có phải là uống say quá hay không, vì sao chỗ này lại có một con heo thế này? Sao Trư Bát Giới lại chạy đến đây?
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa tay giữ lấy tai của Khương Mộ Đông.
Khương Mộ Đông thật sự rất căm tức, cơ thể của mình dù thật sự mập mạp nhưng nếu so sánh với động vật thì thật sự vẫn còn chênh lệch rất lớn. Người này rốt cuộc là uống rượu quá say không phân biệt được mọi vật chung quanh, hay là cố ý giả say để chơi xỏ chính mình.
Nhưng dù thế nào thì Khương Mộ Đông cũng không thể để cho Vương Tử Quân sờ lên đầu mình, nếu không thì hắn sẽ trở thành trò cười cho người ta mất.
Nhưng Khương Mộ Đông còn chưa động tay thì Kim Điền Lạc ở bên cạnh đã chặn bàn tay của Vương Tử Quân lại, cũng lên tiếng khuyên nhủ:
- Bí thư Vương, ngài nhìn lầm rồi, đây là cục trưởng Khương, nào có phải là Trư Bát Giới gì chứ?
Khương Mộ Đông nghe được những lời giải thích của Kim Điền Lạc mà không khỏi sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, cái gì mà tôi không phải là Trư Bát Giới? Anh có ý gì? Thế nhưng hắn không thể nổi giận, dù sao thì những chuyện như thế này càng tô sẽ càng đen.
- Điều này...Có khác gì đâu chứ?
Vương Tử Quân với bộ dạng say khướt chợt dùng giọng mơ hồ nói.
Những người khác trong phòng cảm thấy gương mặt căng cứng, nhưng bọn họ đều buồn cười, gương mặt vui tươi nhịn cười thật sự khó thể nào xua tan đi được. Nếu như lúc này có lỗ hổng thì Khương Mộ Đông sẽ hận khôn thể nhảy xuống, cái gì mà không khác gì?
- Bí thư Vương, ngài thật sự uống quá say rồi, đây là cục trưởng Khương, lúc này cục trưởng Khương đến gặp anh.
Hà Khởi Duệ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn thứ trưởng Lam, sau đó hắn khẽ đi đến trước mặt Vương Tử Quân, lại khẽ nói.
Kim Điền Lạc lúc này cũng dùng ánh xin lỗi nhìn Khương Mộ Đông nói:
- Cục trưởng Khương, ngài đừng đặt trong lòng, bí thư Vương đã uống một chai rượu, tinh thần mơ hồ, hoa cả mắt, lúc này ánh mắt không còn được như thường.
Dù lúc này Kim Điền Lạc có nói ba hoa chích chòe thế nào cũng không thể nào an ủi được Khương Mộ Đông. Cái gì gọi là uống quá nhiều? Chẳng lẽ anh nói mình uống nhiều sẽ ví tôi là heo được sao? Dựa theo ý của anh thì đám người uống say đến mức như vậy nhìn vào mặt tôi sẽ nghĩ đó là đầu heo sao?
- Ai uống rượu say? Tôi nói cho các anh biết, tôi không say, tôi vẫn còn tỉnh táo lắm, uống một chai nữa cũng sẽ không có vấn đề gì.
Vương Tử Quân nghe được lời giải thích của Kim Điền Lạc thì càng nói càng hăng, cơ thể mềm yếu lảo đảo đột nhiên đứng thẳng lên, tinh thần chợt tỏa sáng hơn rất nhiều. Hắn nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông rồi dùng giọng cười hì hì nói:
- Ha hay, đây là đầu của cục trưởng Khương, không phải là đầu heo, không phải đặt trên cánh tay của cục trưởng Khương sao? Ha ha, thư ký trưởng Kim, tôi không nhìn lầm, tôi nào có say?