Bí Thư Trùng Sinh

Thế nhưng Trình Tự Học cũng không hối hận, quyền lợi là một chiếc bánh ngọt lớn, lão muốn ăn sạch phần của mình, như vậy sẽ không thể không tranh chấp với Vương Tử Quân. Hơn nữa lão là cán bộ thâm căn cố đế ở thành phố La Nam, lão cảm thấy Vương Tử Quân đến giống như xâm phạm vào địa bàn của mình.

- À, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là ổn định nhân tâm. Ngọc Hùng, Hợp Tuân, hai anh xem thế này được chưa? Chúng ta sẽ tập trung lực lượng cho phòng tuyên truyền, sẽ tiến hành đưa tin về sự kiện đường sắt Mân Cô ở thành phố La Nam, chủ yếu là đưa tin về nguyên nhân đổi hướng đường sắt Mân Cô, tất nhiên cũng phải ghi rõ những cố gắng của bí thư Vương.

Trình Tự Học nói đến đây thì vẻ mặt mang theo vài phần oán giận:

- Bí thư Vương chạy đến thủ đô tranh thủ hạng mục, dù là thế nào cũng tuyệt đối không để cho người ta nói này nọ được. Chúng ta cần phải tăng cường tuyên truyền, không thể cho anh hùng vừa đổ máu vừa rơi lệ.

Lục Ngọc Hùng nhìn bộ dạng và lời nói dõng dạc của Trình Tự Học, hắn thật sự tràn đầy bội phục. Bây giờ thì xem như hắn đã hiểu chính mình chênh lệch với Trình Tự Học ở điểm nào.

...

- Bí thư Trình.

Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi cung kính ngẩng đầu chào hỏi Trình Tự Học.

Trình Tự Học khẽ gật đầu với tên cán bộ thanh niên, lão nhớ lại một tháng trước, khi đó lão vẫn là chúa tể của khu văn phòng này. Hiện tại lão bước vào khu văn phòng thị ủy, cảm giác mất đi từ khá lâu chợt ùa về tràn đầy trong lồng ngực.

Cầu thang quen thuộc, hành lang quen thuộc, phòng làm việc quen thuộc, tất cả thật sự rất quen thuộc. Tuy tất cả đều có hướng phát triển và đổi khác đôi chút sau khi mình rời đi, thế nhưng lão vẫn có lòng tin rằng lực ảnh hưởng của mình vẫn được bảo tồn ở nơi này.

Cửa phòng họp nhìn qua có vẻ hơi bong tróc nhưng dù thế nào cũng thật sự rất thư thái, lão khẽ cất bước về phía phòng họp mà mình đã đi qua không biết bao nhiêu lần, khi lão chuẩn bị đẩy cửa thì thư ký đi theo phía sau đã nhanh chóng đưa tay mở cửa cho lãnh đạo.

Lúc này các vị thường ủy đã tụ tập đông đủ trong phòng, Lý Quý Niên vẫn ngồi trên vị trí của mình ở chiếc ghế tay trái so với ghế chủ vị. Khi lão nhìn sang Lý Quý Niên, vị chủ tịch thành phố La Nam này chợt cười tươi rạng rỡ chào đón.

Gương mặt tươi cười kia của Lý Quý Niên vẫn giống hệt như dĩ vãng.

Trình Tự Học nhìn gương mặt tươi cười của Lý Quý Niên, lão ngẩng đầu đi vào cửa, bộ dạng giống hệt như trước.

Nhưng lúc này Trình Tự Học cũng không đi về phía chiếc ghế chủ vị tượng trưng cho địa vị của bí thư thị ủy, lão đi đến vị trí cuối cùng trong phòng họp. Tuy lão rất muốn về vị trí quen thuộc của mình, thế nhưng sự thật là chủ nhân của nó đã thay đổi, lão không thể không cho ra lựa chọn khiêm tốn.

- Bí thư Trình, mời ngài ngồi bên này.

Không chờ Trình Tự Học đi về phía chiếc ghế kia, Lục Ngọc Hùng đi đến giữ chặt lấy cánh tay của Trình Tự Học, đẩy lão về vị trí chủ vị. xem tại TruyenFull.vn

- Ngọc Hùng, cậu làm gì vậy? Lần này tôi đến chủ yếu là dự thính, nếu như anh làm như vậy, tôi sẽ ra ngoài.

Trình Tự Học tức giận đẩy cánh tay của Lục Ngọc Hùng, sau đó lớn tiếng nói.

Tuy cảm thấy mình biểu hiện rất đúng chỗ thế nhưng Trình Tự Học vẫn cảm thấy tâm tư của mình căn bản không thể nào lừa được đám người đang ngồi ở nơi này. Đặc biệt là Lý Quý Niên ở bên trái, lão càng cảm thấy đối phương hiểu rõ mình hơn so với tất cả đám người nơi đây.

Lục Ngọc Hùng hiểu rõ ý nghĩ của Trình Tự Học, hắn cũng không bỏ qua cánh tay của Trình Tự Học, hắn trầm giọng nói:

- Bí thư Trình, ngài là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, là người mà toàn thể ban ngành kính trọng nhất. Bây giờ ngài không còn là người ở vị trí dẫn đầu thành phố chúng ta phát triển, thế nhưng dù thế nào thì ngài vẫn mãi mãi là bí thư của thành phố La Nam chúng ta.

- Anh buông ra, anh nếu còn không nghe thì tôi sẽ đi.

Trình Tự Học tuy cảm thấy Lục Ngọc Hùng nói rất xuôi tai, thế nhưng có một số việc cần phải nhường nhịn một chút, dù sao cũng không thể tạo điều kiện cho người ta nói này nọ.

Lục Ngọc Hùng vừa đẩy Trình Tự Học đi về vị trí trung tâm, vừa nói:

- Bí thư Trình, nếu lúc này ngài đi thì rõ ràng là không chịu trách nhiệm với sự phát triển của thành phố La Nam chúng ta. Lúc này ngài cũng không phải không hiểu hiện trạng của thành phố La Nam, nếu như không có người cầm lái, chỉ sợ sau này sẽ bị dân chúng La Nam đâm vào cột sống.

- Lão bí thư, ngài cứ nghe theo lời của bí thư Ngọc Hùng.

Lý Quý Niên thấy Trình Tự Học bị kéo đến gần thì cũng đứng lên trợ giúp Lục Ngọc Hùng.

Trình Tự Học kiên quyết khoát tay nói:

- Chủ tịch Quý Niên, hai người chúng ta đã cộng tác lâu năm, anh cũng không phải không biết tính tình của tôi, tôi nói không ngồi sẽ tuyệt đối không ngồi.

Nụ cười trên mặt Lý Quý Niên vẫn không biến đổi, thế nhưng bàn tay lại thật sự có chút thả lỏng. Hắn cũng không nhìn về phía Trình Tự Học mà cười nói với nhóm người Trương Hợp Tuân:

- Các vị, lão lãnh đạo đã kiên trì ngồi ở vị trí bên kia, như vậy chúng ta cứ xử lý theo yêu cầu, thế nhưng chúng ta sẽ hướng về phía bên kia báo cáo công tác.

Chưa nói đến phương diện Trình Tự Học là bí thư thị ủy tiền nhiệm, Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố vào lúc hiện tại, hơn nữa trong nhóm thường ủy lại có nhiều người có quan hệ mật thiết với Trình Tự Học, vì thế bây giờ thật sự có nhiều người ủng hộ bí thư Trình ngồi vào vị trí chủ vị. Những người khác cũng không ai muốn đắc tội với bí thư và chủ tịch thành phố.

- Quý Niên, anh như vậy thật sự làm khó cho tôi rồi.

Trình Tự Học nhìn đám thường ủy đứng lên, thế là trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, thế nhưng lão vẫn kiên quyết từ chối, trầm giọng nói với Lý Quý Niên.

- Lão bí thư, làm việc lớn không câu nệ chuyện nhỏ, bây giờ là lúc nào rồi? Chúng ta nên nhập vào chính đề rồi nói sau.

Lý Quý Niên nói rồi đưa mắt nhìn Lục Ngọc Hùng, hai người đẩy Trình Tự Học lên ghế.

Trình Tự Học ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc mà gương mặt có vài phần đỏ ửng. Lão rất quen thuộc với mặt ghế của mình, thậm chí còn cảm thấy tất cả giống như chỉ để dành cho mình.

- Các vị, thế cục lúc này thật sự làm cho tôi không thể từ chối được bất kỳ thứ gì, vì tiết kiệm thời gian, tôi chỉ xuất hiện ở đây một lần, tôi sẽ không bao giờ tiếp tục thực hiện theo phương án này một lần nào nữa.

Trình Tự Học hắng giọng nói, giống như đang cố gắng tỏ ra mình bất đắc dĩ ở sự kiện lần này.

- Bí thư Trình, lần sau nhất định sẽ không như thế này nữa.

Lý Quý Niên khẽ cười rồi thuận miệng nói.

Bầu không khí trong phòng họp thật sự có chút quỷ dị, ngoài vài vị thường ủy vắng mặt thì thời gian lúc này giống như quay về thời điểm năm xưa, bí thư Vương đang hoạt động ở thủ đô giống như đã bị người ta lãng quên.

- Các dc, hôm nay mở hội nghị này, tôi vốn chỉ là một người dự thính, nhưng nói thật, tôi thật sự cảm thấy ngồi không yên. Tuy tôi không còn là thường ủy thị ủy, nhưng tôi còn là cán bộ thành phố La Nam, tôi thật sự cảm thấy rất nóng lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui