Tên nhân viên công tác vừa nói vừa mở loa lớn, ngay sau đó giọng nói dịu dàng của Đồng Thiên Diệp chợt vang lên:
- Các vị lãnh đạo, tôi là Đồng Thiên Diệp của khu thường trú thủ đô. Theo tin tức vừa nhận thì hạng mục đường sắt Mân Cô đã được xác định, vẫn đi vào thành phố La Nam theo đúng quy hoạch trước đó.
Nếu như nói lời của nhân viên công tác vừa rồi chỉ làm cho người ta khiếp sợ, bây giờ lời nói của Đồng Thiên Diệp càng alfm cho đám thường ủy thị ủy rơi vào trong cảm giác sợ hãi hơn. Bọn họ biết rõ tình huống này đại biểu cho cái gì, một sự việc căn bản không thể nào sửa đổi được, thế nhưng lại bị sửa đổi.
Đường sắt Mân Cô vốn sẽ không thể đi qua thành phố La Nam, bây giờ tin tức Đồng Thiên Diệp nói ra sẽ đưa đến cho đám thường ủy thị ủy thành phố La Nam những rung động và biến hóa thế nào?
Lúc này Trình Tự Học chợt cảm thấy trong lòng lạnh như băng, cảm giác tim đập mạnh máu nóng dâng trào đã biến mất, vào thời điểm này cơ thể hắn như nhũn ra.
Vương Tử Quân có thể xử lý quá tuyệt như vậy, rõ ràng đã tạo ra thành tích lớn. Lúc này xem như Vương Tử Quân có thể đứng vững bàn chân ở thành phố La Nam, chính mình nguyên là bí thư thị ủy tiền nhiệm, càng không cần phải đứng ra bênh vực kẻ yếu, càng không cần phải làm cột chống trời hay định hải thần châm ở thành phố La Nam.
Nhưng tại sao lại như vậy?
- Chủ nhiệm Đồng, bí thư Vương đâu?
Trương Hợp Tuân trầm ngâm một chút, sau đó khẽ nói vào trong điện thoại.
- Bí thư Vương đến bộ đường sắt, những ngày nay dưới sự vận tác của bí thư Vương, không những hạng mục đường sắt Mân Cô đi qua thành phố La Nam, còn có một con đường đang dự định sẽ chạy qua thành phố chúng ta. Chỉ cần xây dựng hai con đường này thành công, thành phố La Nam của chúng ta sẽ có hai động mạch chủ giúp đỡ cho sự phát triển kinh tế sau này. mới nhất ở TruyenFull.vn
Đồng Thiên Diệp tuy nói không quá lớn nhưng thật sự có thể làm cho người ta kích động.
Nhưng nếu so sánh với âm thanh thì những tin tức trong lời nói của Đồng Thiên Diệp lại càng làm cho đám thường ủy thị ủy vốn đã kinh hãi lại càng tỏ ra kính sợ.
Lại sắp mở một con đường, nếu con đường đó được quyết định thông qua, sẽ mang đến cho thành phố La Nam bao nhiêu lợi ích? Bí thư Vương không ra tay thì tôi, bây giờ đã thu về hai chuyện tốt. Nếu so với những gì bí thư Vương làm được, ban ngành thành phố La Nam trước đó kéo hạng mục Mân Cô về thì cho là cái gì?
Trình Tự Học đưa mắt nhìn, không gian đầy cảm giác khiếp sợ, đám thường ủy thị ủy có đầy đủ ánh mắt, có người tiếc nuối, buồn cười, lại có chút đáng thương...
Trình Tự Học cảm thấy những ánh mắt đó dồn về phía mình, lão cảm thấy đặc biệt khó chịu. Lúc này lão giống như biến thành một con tôm tép nhãi nhép, tất cả tâm lý hào hùng trước kia đã tan biến không còn gì.
"Cái gì mà mình không ra tay thì thành phố La Nam sẽ rối loạn, hì hì, loạn cái quái gì? Chỉ cần hai tin tức này truyền ra ngoài thì Vương Tử Quân sẽ lập nên uy tín mạnh mẽ, sẽ đứng vững ở thành phố La Nam, khi đó còn ai nói bí thư Vương không hợp cách?"
Khi Đồng Thiên Diệp ở bên kia cúp điện thoại thì Lục Ngọc Hùng vốn đang muốn quát lên với tên nhân viên công tác nhưng bây giờ đành mỉm cười cho đối phương đi ra ngoài. Đây chính là một loại biểu hiện cực kỳ không tương đồng với tính cách bá đạo của Lục Ngọc Hùng, điều này đã nói rõ thái độ của hắn là như thế nào.
Trình Tự Học cắn răng, lão biết rõ lúc này mình không thể nổi giận, không thể sùi bọt mép. Lão phải cười, hơn nữa phải cười vui vẻ, phải cực kỳ vui vẻ mới được.
Vì hạng mục đường sắt Mân Cô được xác định, vì tương lai của thành phố La Nam, lão phải cười, phải cười sao cho thật đẹp.
Dưới tâm lý bức thiết như vậy, Trình Tự Học nở nụ cười, không những cười bình thường mà cực kỳ sáng lạn. Lão nhìn đám thường ủy thị ủy tham gia hội nghị, cơ mặt liên tục run rẩy:
- Các vị, hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, dưới sự nổ lực của bí thư Vương, giấc mộng đường sắt của thành phố La Nam chúng ta cuối cùng cũng không thất bại.
- Ha ha ha.
Trình Tự Học vì cố gắng biểu hiện niềm vui mà cười lớn, nhưng sau khi nở nụ cười thì lão mới thấy hành vi của mình khó chịu cỡ nào.
...
- Chủ tịch Lý, những ngày hôm nay việc nhà đều đặt lên vai anh, nói ra thì anh cũng không được thoải mái.
Vương Tử Quân đứng trong sân bay khẽ cười nói với người đầu dây bên kia.
- Lữ khách đi thành phố Sơn Viên xin chú ý, lữ khách đi đến thành phố Sơn Viên xin chú ý...
Giọng nói êm ái vang lên trong sân bay, một vài lữ khách bắt đầu đi về phía cửa máy bay.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc ở bên cạnh, lại cười nói với đầu dây bên kia:
- Chủ tịch Lý, tôi sẽ lên máy bay, hai giờ chiều nay sẽ đến thành phố Sơn Viên, tối nay chúng ta sẽ gặp mặt.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chúc thuận buồn xuôi gió của Lý Quý Niên, Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát rồi tắt máy.
Kim Điền Lạc nhìn Vương Tử Quân tắt máy mà khẽ nở nụ cười. Hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn biết rõ sắp tới Vương Tử Quân sẽ nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại, tất nhiên dù là nhân vật gì ở thành phố La Nam cũng sẽ gọi điện thoại đến nịnh nọt bí thư Vương, hầu như nửa ngày nay bí thư Vương đều phải nghe điện thoại kiểu như vậy.
Tuy những cuộc điện thoại kia chủ yếu là chúc mừng, thế nhưng Kim Điền Lạc lại hiểu, điều này đại biểu cho vị trí của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam đã được xác lập, càng đại biểu cho một số người muốn dựa vào bí thư Vương.
- Cộc cộc cộc.
Mạc Tiểu Bắc bước đến, giày cao gót va chạm nền đất phát ra những âm thanh cộc cộc. Nàng so ra đầy đặn hơn trước kia, bây giờ nàng là một thiếu phụ, càng có vẻ quyến rũ hơn trước đó rất nhiều.
Mạc Tiểu Bắc cũng vừa nhận được điện thoại, hôm nay nàng mặc váy dài vàng nhạt, đi lại giống như một thiên thần khiêu vũ. Vương Tử Quân vốn không muốn cho nàng đến tiễn mình, thế nhưng nàng là người tính tình quật cường thế nên tự mình đi ô tô đến, dù hắn có ngàn vạn lần không muốn cũng phải cho nàng đi theo.
- Quý khách đến thành phố Sơn Viên xin chú ý...
Âm thanh lại vang lên trên loa, một vài người đăng ký xong đang cất bước đi về phía máy bay. Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lưu luyến của Mạc Tiểu Bắc, trong lòng có chút vui vẻ, lại có chút thương cảm. Hắn vừa định mở miệng thì chợt thấy nàng lao vào lòng mình, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
- Đến khi Tiểu Bảo lớn hơn một chút, em sẽ đến ở thành phố La Nam.
Mạc Tiểu Bắc vừa nói vừa hôn lên mặt Vương Tử Quân, sau đó buông hắn, lại cất bước đi ngay.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đi xa, hắn thật sự rất vui.
- Nha đầu kia cuối cùng cũng xem như ăn khói lửa nhân gian.
Vương Tử Quân nở nụ cười tự chế giễu, sau đó hắn đi về phía máy bay. Đúng lúc này Mạc Tiểu Bắc vốn đi ra ngoài chợt dừng lại, nàng xoay người chạy về phía Vương Tử Quân.