Thấy Mạc Tiểu Bắc chạy ngược lại thì Vương Tử Quân chợt sững sờ, trong lòng lại có chút cảm khái. Từ sau khi sinh Tiểu Bảo thì Mạc Tiểu Bắc biến đổi rất rõ, cũng không phải cô gái yên tĩnh lạnh lùng như trước, nói nhiều hơn hẳn. Trong thời gian này hắn tìm được khá nhiều chuyển biến tốt đẹp trên người Mạc Tiểu Bắc.
Tất nhiên những biến hóa của Mạc Tiểu Bắc vào giai đoạn này thật sự theo chiều hướng tốt, Vương Tử Quân là một người chồng, là người thấy rõ ràng nhất và có lợi nhất trong sự kiện này.
Những biến hóa của Mạc Tiểu Bắc làm Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh hai người gặp nhau, thế là giống như tất cả tự nhiên mà thành, hai bên dần dần biến đổi, thật sự hòa hợp. Hắn nhớ đến nàng thì thường nghĩ đến hình tượng Tiểu Bảo tham ăn, hình ảnh vợ con làm cho hắn sinh ra cảm giác ấm áp, say lòng người.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc, sau đó mỉm cười tiến lên đón Mạc Tiểu Bắc:
- Vợ, em sao vậy? Không cho anh đi sao?
- Tử Quân, em quên nói cho anh biết, vừa rồi em tiếp một cuộc điện thoại, Giang Tiểu Vinh bên kia đã không chào mà đi.
Sau khi nghe lời trêu chọc của Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc có hơi đỏ mặt, nàng dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn, sau đó nghiêm mặt nói.
Giang Tiểu Vinh? Vương Tử Quân chợt sững sốt, nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ đó là người phụ nữ tìm mình để kêu oan. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi:
- Chị ấy ra đi có nhắn lại gì không?
- Để lại một tờ giấy, nói rằng sẽ tiếp tục kêu oan vì sự kiện của chồng mình.
Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân:
- Chồng, em không quan tâm đến chuyện công tác của anh, nhưng em cảm thấy anh nên giúp đỡ người phụ nữ này.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt chăm chú của Mạc Tiểu Bắc, hắn không khỏi đưa tay lên vuốt ve mái tóc của nàng:
- À, anh biết rồi.
Khi hai người Vương Tử Quân nói chuyện với nhau thì trong loa lại vang lên âm thanh thúc giục. Vương Tử Quân nhìn những hành khách lục tục tiến lên đăng ký, hắn khẽ ma xát bàn tay của Mạc Tiểu Bắc, sau đó từ biệt rồi tiến lên đăng ký.
Đồng Thiên Diệp là người lo vé máy bay cho đám người Vương Tử Quân, nàng đặt khoang hạng nhất, Vương Tử Quân thấy vậy chỉ nhíu mày mà không nói gì thêm. Dù sao bọn họ về thủ đô cũng khổ cực vài ngày, chính mình nếu còn dị nghị vì một chỗ ngồi trên máy bay, chỉ sợ sẽ không quá phù hợp. Hơn nữa làm lãnh đạo vào thời điểm phù hợp phải cho thủ hạ của mình nịnh bợ một chút, nếu không thì thật sự sẽ ứng với câu nói, nước quá trong không có cá, người đến nhìn vào chằm chằm sẽ không có tương lai.
Vương Tử Quân lên máy bay, hắn nói hai câu với Hà Khởi Duệ ngồi ở bên cạnh, sau đó nhắm mắt bắt đầu suy tư về sự kiện Nhiếp Vinh Quân tự sát. Vì có đơn tố cáo của Giang Tiểu Vinh, Vương Tử Quân thật sự lưu tâm hơn một chút về sự kiện này. Nhưng hắn dù sao cũng mới đến thành phố La Nam, vì thế hắn chỉ có thể tiếp nhận được một bản báo cáo là Nhiếp Vinh Quân sợ tội tự sát mà thôi.
Những chuyện thế này nếu xảy ra ở thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể để cho cục công an điều tra rõ ràng. Thế nhưng lúc này lại khác, ít nhất hiện tại hắn căn bản không thể nắm chắc, hắn chưa thể nắm cục công an vào trong lòng bàn tay của mình.
Vương Tử Quân nghĩ đến cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung của thành phố La Nam mà không khỏi nhíu mày. Dù Hà Tiến Chung biểu hiện cực kỳ tôn trọng chính mình, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, chính mình là bí thư thị ủy còn chưa nắm được tất cả đại cục của thành phố La Nam.
"Phải làm cho Hà Tiến Chung kia cảm nhận được chút nguy cơ!"
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm.
- Tiên sinh, xin hỏi ngài uống gì không?
Khi Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm thì một âm thanh dịu dàng vang lên bên tai.
Vương Tử Quân ngẩng đầu, hắn thấy một nữ tiếp viên hàng không dáng người thon dài, mày thanh mắt đẹp đang đứng bên cạnh mình. Nàng mặc một bộ chế phục hàng không rất khéo léo, đường cong đẹp đẽ, gợi cảm mê người.
- Cho tôi một ly nước suối. Truyện được tại
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với cô tiếp viên hàng không rồi dùng giọng tùy ý nói.
- Tiên sinh, mời anh dùng.
Cô tiếp viên hàng không đưa ly nước đến đặt trước mặt Vương Tử Quân, sau đó đi ra phía sau.
Vương Tử Quân nhìn nữ tiếp viên hàng không rời đi, hắn lại tiếp tục luồng suy nghĩ của mình. Hắn cảm thấy những lời của Giang Tiểu Vinh tuy hoàn toàn không thể tin tưởng, thế nhưng sự kiện đập nước bị vỡ sẽ không phải là trách nhiệm của riêng Nhiếp Vinh Quân.
- Tiểu thư, tôi có một vấn đề cần trợ giúp, xin hỏi có thể cho tôi số điện thoại liên lạc được không?
Một âm thanh trêu chọc khẽ truyền vào tai khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm suy nghĩ.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hắn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở hàng ghế trước mặt mình, đối phương đang cười tủm tỉm nói với nữ tiếp viên vừa rồi đến đưa nước cho mình.
Vương Tử Quân đã thường xuyên gặp tình cảnh này, thế cho nên hắn cũng không có hứng thú, hắn chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.
Nhưng không gian của máy bay là có hạn, cho dù Vương Tử Quân có không muốn nghe thì những âm thanh kia cũng liên tục truyền vào trong tai. Khi hắn cúi đầu thì chợt nghe thấy nữ tiếp viên hàng không nói ra một dãy số.
Vương Tử Quân nghe mà cảm thấy dãy số kia rất quen thuộc, hắn chợt nghĩ đến số điện thoại phục vụ khách hàng ở sân bay, thế là khóe miệng chợt lộ ra nụ cười, thầm bội phục sự cơ trí của cô tiếp viên hàng không.
- Tiểu thư, tôi muốn biết nếu những lúc cô không bay, tôi làm sao để liên lạc với cô?
Người đàn ông trung niên giống như cũng khong muốn buông tha, hắn khẽ cười rồi lên tiếng hỏi thăm.
- Thật xin lỗi tiên sinh, tôi thật sự không giúp được ngài, ngoài đó ra tôi không còn phương thức liên lạc nào khác.
Nữ tiếp viên lên tiếng, sau đó nàng khẽ mỉm cười, xoay người đi lên phía trước. Chợt thấy người đàn ông kia móc một chiếc điện thoại ra nói:
- Cô gái xinh đẹp như thế này sao lại không có số điện thoại liên lạc được? Chỗ này của tôi vừa vặn có một chiếc điện thoại không dùng, tôi tặng cho cô.
Lúc này điện thoại đã phổ cập nhưng một chiếc điện thoại ít nhất cũng là ba bốn ngàn, người này ra tay hào phóng, tặng một chiếc điện thoại mà không thèm quan tâm, ít nhất cũng là kẻ có tiền.
- Cám ơn tiên sinh thương yêu, nhưng điện thoại này tôi không thể nhận được, nó trái với quy định của công ty. Nếu như ngài cảm thấy mình không muốn cầm điện thoại, có thể gửi điện thoại, chúng tôi sẽ bảo quản giúp ngài.
Người đàn ông kia lại bỏ điện thoại vào túi, Vương Tử Quân nhìn nữ tiếp viên bỏ đi mà trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Hà Khởi Duệ ngồi bên cạnh khẽ đưa miệng đến nói:
- Bí thư Vương, tên kia tuy có chút mất mặt nhưng ánh mắt rất tốt.