Sau khi nói về vài chuyện công tác, Lục Ngọc Hùng đưa văn kiện trong tay cho Vương Tử Quân rồi nói:
- Bí thư Vương, đây là những đơn vị tích cực trong công tác đổi mới tác phong, mời anh xem qua.
Vương Tử Quân nhìn một vài cái tên đơn vị trong văn kiện, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào vị trí hàng đầu là cục công an, ánh mắt không khỏi có vài phần biến đổi.
Tuy Vương Tử Quân không biết cục công an triển khai mở rộng công tác học tập chuyển biến tư tưởng của cán bộ như thế nào, nhưng Lục Ngọc Hùng bây giờ đưa danh sách này đến cho mình tuyệt đối không phải là trùng hợp. Hắn nhìn bản danh sách trên tay, sau đó cười lạnh một tiếng rồi tiện tay đặt lên mặt bàn:
- Phương diện đẩy mạnh học tập tư tưởng và xây dựng hiệu năng của cơ quan đơn vị cũng cần phải liên tục đẩy mạnh, như vậy mới có thể mới có thể tiến hành khen ngợi những cá nhân và đơn vị có biểu hiện tốt nhất. Chúng ta có khen ngợi cũng phải có phê bình, như vậy mới xem như cung cấp động lực và sự giúp đỡ cho đơn vị ban ngành phát triển. Bạn đang xem tại - .
- Tôi cũng nghĩ như vậy, vì thế tôi mới nghĩ rằng nên tổng kết theo từng giai đoạn, dù sao thì hoạt động cũng chỉ mới bắt đầu được nửa tháng mà thôi.
Lục Ngọc Hùng xoa xoa hai bàn tay, sau đó dùng giọng thăm dò để đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt với biểu hiện thành thật của Lục Ngọc Hùng, hắn gật đầu nói:
- Tôi thấy như vậy hoàn toàn có thể.
Lục Ngọc Hùng luôn quan sát Vương Tử Quân, hắn nhìn gương mặt không chút sợ hãi, trên mặt không chút biểu hiện của Vương Tử Quân, thế là trong lòng cảm thấy căng thẳng. Hắn không tin Vương Tử Quân không nhìn ra vấn đề nằm trên danh sách đơn vị khen thưởng, nhưng lúc này thái độ không nóng không lạnh của Vương Tử Quân lại làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái.
"Người này quá bình tĩnh!"
Lục Ngọc Hùng thầm nghĩ như vậy, hắn lại báo cáo vài hạng mục công tác cho Vương Tử Quân, sau đó mới rời khỏi phòng.
Lục Ngọc Hùng cũng không đi đến chỗ nào khác, hắn trực tiếp về phòng làm việc của mình. Lúc này trong phòng đã có người chờ sẵn, sau khi hắn đi vào thì cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung dùng giọng không thể chờ đợi được hỏi:
- Bí thư Lục, thế nào?
- Đồng chí Vương Tử Quân đồng ý tiến hành khen ngợi các đơn vị tiên tiến.
Lục Ngọc Hùng tiếp nhận ly nước Hà Tiến Chung đưa đến, hắn uống một ngụm rồi nói.
Gương mặt u ám của Hà Tiến Chung lúc này giống như xuất hiện mặt trời, hắn khẽ thở ra một hơi thật dài, sau đó ngồi xuống uống trà. Hắn khẽ dựa lưng lên ghế sa lông, giống như vừa lấy ra một ngàn cân trên cơ thể của mình.
Lục Ngọc Hùng nhìn bộ dạng không vui của Hà Tiến Chung, trong lòng cũng có chút không thoải mái, hắn đặt ly trà xuống rồi nói:
- Anh Hà, anh cũng không nên buồn lo vô cớ, chuyện kia cho dù hắn có tức giận thế nào thì cũng không thể nào tìm đến anh vào lúc này cho được.
Hà Tiến Chung hiểu Lục Ngọc Hùng đang nói đến ai, hắn khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Tôi chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, nếu không...
Hà Tiến Chung nói đến đây thì giống như nhớ ra điều gì đó, hắn tranh thủ ngậm miệng lại.
Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng không chút biến đổi, hắn cười cười nói:
- Anh Hà, anh có gì không thoải mái? Tuy hắn có thể không xem trọng anh, nhưng có anh Lý và tôi giúp đỡ, hơn nữa còn có bí thư ủy ban tư pháp, như vậy vị trí cục trưởng cục công an của anh không phải sẽ ổn như núi Thái Sơn sao?
Hà Tiến Chung cười cười mà không nói gì thêm, bầu không khí trong phòng cũng rơi vào trầm mặc. Lục Ngọc Hùng trầm ngâm giây lát, sau đó đột nhiên nói:
- Có tin tức gì về vợ của Nhiếp Vinh Quân không?
- Còn chưa có, chúng ta đi trễ một bước rồi.
Hà Tiến Chung hơi ngẩng đầu lên, hắn dùng giọng không cam lòng nói:
- Nếu sớm biết con đàn bà kia khó hầu hạ như vậy, lúc đấy chúng ta nên đổi thủ đoạn, đỡ để lưu lại di chứng như lúc này.
Lục Ngọc Hùng không lên tiếng, nhưng ánh mắt lấp lánh lại nói rõ tất cả. Hắn trầm ngâm giây lát rồi đột thở dài một hơi nói:
- Ôi, người tính không bằng trời tính, khi đó tôi cũng không ngờ thành phố La Nam chúng ta sẽ tiếp nhận một vị bí thư thị ủy mới.
- Bí thư thị ủy mới thì thế nào? Đừng tưởng bây giờ hắn ta rất có cảnh tượng, chỉ là kiêu ngạo nhất thời mà thôi, trên địa bàn thành phố La Nam này quyền khống chế nằm trong tay tôi, chưa đến lượt hắn có thể đảm đương nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Hà Tiến Chung nói đến đây thì chợt đứng lên nói:
- Bí thư Lục, ngày nào ngài có rảnh thì đến khuyên Trịnh Hiểu Nam, tên kia sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, tôi cũng không muốn suốt ngày cứ phải chùi đít cho hắn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng nghe máy.
- Hồng Cẩm, em vẫn khỏe chứ?
Vương Tử Quân vừa nghe điện thoại thì dùng giọng dịu dàng nói với đầu dây bên kia.
Giọng nói mang theo nụ cười yêu kiều của Tần Hồng Cẩm từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Tử Quân, chúc mừng anh, Y Phong đã sinh rồi, là một tiểu thiên kim, lâm bồn trưa nay, mẹ con bình an.
"Đã sinh? Sao lại sinh rồi?"
Vương Tử Quân giữ chặt điện thoại, trong lòng giống như vang lên tiếng nhạc làm cho cơ thể run rẩy. Một lúc lâu sau hắn mới dùng giọng khó thể tin nói:
- Không phải nói nửa tháng sau mới sinh sao? Trước đó sao không gọi điện thoại cho anh?
- Y Phong không cho em nói với anh, cô ấy biết anh bây giờ rất bận rộn.
Tần Hồng Cẩm trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, Tử Quân, theo tình huống của anh hiện tại thì cũng không thích hợp đến đây, anh cứ yên tâm, có em ở chỗ này thì sẽ chẳng có chuyện gì.
Vương Tử Quân thầm cảm thấy trong lòng bùng lên một dòng nước ấm áp, người phụ nữ này quá khéo hiểu lòng người. Đều nói phụ nữ hay ghen, nhưng lúc này Y Phong sinh con mà Tần Hồng Cẩm vẫn bảo trì được thiện ý, xem ra đây là một tính cách theo bản năng của nàng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nhịn được hỏi:
- Y Phong đâu rồi?
- Cô ấy vừa mới ngủ, cô gái nặng sáu cân, mập mạp, thật sự giống mẹ như đúc, lại khỏe mạnh xinh đẹp, rất đáng yêu.
Tần Hồng Cẩm liên tục giới thiệu tình huống hai mẹ con y phong cho Vương Tử Quân qua điện thoại, Vương Tử Quân có thể căn cứ vào lời nói để cảm nhận được sự quan tâm của Tần Hồng Cẩm với Y Phong. Nàng say sưa miêu tả từng chi tiết về cô bé vừa sinh, nói rằng cô bé cười hí hửng trong lòng mình, chỉ cần y tá đưa đi sẽ khóc thét lên, đưa cô bé vào lòng nàng thì lại tươi cười ngay. Chỉ là mình thiếu kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, thế cho nên để bé tiểu tiện lên người.v.v. Nàng càng nói càng tỏ ra vui vẻ, tràn đầy tình thương với trẻ em.
- Ôi, có con thật hạnh phúc, có một đứa bé như vậy thì ôm ấp bao lâu cũng không mệt mỏi, dù bé có tiểu tiện hay đại tiện lên người cũng thoải mái vui vẻ mà thôi.