Bí Thư Trùng Sinh

"Vương Tử Quân, có chuyện gì xảy ra?"

Khi thấy người bị đám đông vây quanh là Vương Tử Quân thì Hà Tiến Chung chợt cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng, hắn nhanh chóng đi về phía trước, sau đó chợt nghe một tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nói:

- Tiểu tử, ăn cơm trả tiền, thiếu nợ trả tiền, chú em ăn cơm mà không trả tiền, muốn ăn chùa sao? Có phải muốn đến đồn công an uống trà không?

- Đồng chí cảnh sát, tôi không phải không trả tiền, nhưng cơm quá đắt, một chén súp thịt dê mà lấy sáu mươi đồng, có giá cả đắt đỏ như vậy sao?

Vương Tử Quân dùng giọng không chút hoang mang trả lời đối phương.

Tên cảnh sát kia cười hì hì nói:

- Này tiểu tử, thứ này khác biệt, giá cả tất nhiên sẽ khác biệt, sao lúc dùng cơm cậu không hỏi giá? Hơn nữa người ta còn ghi rõ giá cả, cậu không biết nhìn sao?

Vương Tử Quân nhìn về phía tên đàn ông mặc trang phục cảnh sát đang chỉ, hắn thấy năm chữ "súp thịt dê sáu đồng" được viết bằng phấn trắng. Lúc này hắn đã thấy được Hà Tiến Chung, thế nhưng vẫn nói:

- Đã ghi rõ sáu đồng, thế sao còn lấy tôi sáu mươi đồng.

- Sáu đồng? Cậu em, cậu nhìn lại xem, đây không phải có số không nữa sao?

Người bán hàng vừa nói vừa lấy tấm gỗ ghi giá cả ra đưa đến trước mặt Vương Tử Quân và tên cảnh sát rồi lớn tiếng nói.

Vương Tử Quân nhìn qua tấm ván, sau năm chữ còn có một chữ "mươi", thành ra là "sáu mươi đồng", nhưng chữ "mươi" này rất nhỏ, nếu không nhìn vào thật chăm chú thì căn bản sẽ khó thể thấy được.

- Tiểu tử, tôi thấy cậu cũng không phải là người địa phương, chuyện này tôi cũng không truy cứu. Cậu nên thanh toán tiền cơm cho người ta, sau đó cậu đi làm việc của cậu, chúng tôi đi làm việc của chúng tôi, xem như sự việc chưa từng phát sinh, được chưa?

Tên cảnh sát vỗ vỗ chiếc còng tay bên hông rồi nói tiếp:

- Nếu không thì theo chúng tôi vè đồn công an để phối hợp điều tra.

Vương Tử Quân cười lạnh lùng nói:

- Phối hợp điều tra? Tôi tình nguyện phối hợp điều tra chuyện này.

Dù đã qua một tháng nhưng Vương Tử Quân vẫn có ấn tượng rất sâu với vị đồn trưởng La này, nếu như lần trước hắn đến thành phố La Nam và không muốn gây chuyện, nhưng hôm nay hắn đến chủ yếu muốn gây chuyện với vị đồn trưởng này.

Không, phải nói là dựa vào cấp bậc của đồn trưởng La thì căn bản không đến mức để Vương Tử Quân phải xuất hiện, thế nhưng mục đích của hắn lại chính là thoa thuốc nhỏ mắt cho cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung.

Đồn trưởng La là bá vương ở bến xe thành phố La Nam, hắn đã gặp qua đủ mọi hạng người, cũng không phải chưa từng được thấy loại người đối nghịch như Vương Tử Quân. Lúc này hắn nghe thấy lời nói của Vương Tử Quân, thế là cũng không nổi giận mà ngược lại còn cười ha hả nói:

- Được, có tính cách đụng đầu tường không chịu quay đầu. Nếu cậu đã không muốn êm đẹp, như vậy theo tôi về đồn.

Đồn trưởng La nói xong thì nhanh chóng vung còng tay định giữ lấy Vương Tử Quân.

- Dừng tay.

Giống như anh hùng thường xuất hiện vào giai đoạn sau cùng, Hà Tiến Chung hổn hển chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi thở hồng hộc nói:

- Bí thư Vương, tôi đến chậm.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt mệt mỏi đầy mồ hôi của Hà Tiến Chung mà vẻ mặt giống như được phủ một tầng sương lạnh, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Tiến Chung cả phút đồng hồ, sau đó mới nói:

- Cục trưởng Hà, anh giúp tôi một chút, tôi căn bản không mang theo tiền, trước tiên anh giúp tôi trả sáu mươi đồng tiền súp thịt dê, quay về tôi sẽ trả lại cho anh.

Vương Tử Quân nói rồi quay đầu bước đi, Đổng Trí Tân đứng bên cạnh cũng nhanh chóng đi theo tiến độ của lãnh đạo.

Người chung quanh lúc này mới hiểu tên thanh niên bỏ đi nghênh ngang kia chính là một đại nhân vật, bà chủ bán súp thịt dê cũng có mặt trong nhóm người, khi mọi người đưa mắt nhìn nhau thì chợt có kẻ kêu lên:

- Này, còn chưa trả tiền, không được đi.

Thấy bà chủ quán phóng về phía Vương Tử Quân thì Hà Tiến Chung chợt sinh ra cảm giác muốn đập đầu vào tường, nhưng nhiều người có mặt ở đây, hắn có thể làm vậy được sao? Hắn chỉ tiến lên giữ chặt lấy cánh tay đầu dầu mỡ của người phụ nữ trung niên đang định chộp vào người Vương Tử Quân rồi nói:

- Bao nhiêu tiền, tôi trả.

- Con bà nó mày có mắt không? Mau cút đi.

Hà Tiến Chung không biết đồn trưởng La, thế nhưng đồn trưởng La lại biết cục trưởng Hà. Lúc này trong đầu hắn thật sự không phản ứng kịp, thế nhưng thấy bà chủ kia muốn để cho cục trưởng bỏ tiền, hắn nhanh chóng chạy lên quát tháo đối phương một phen.

Hà Tiến Chung dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đồn trưởng La, hắn cũng không nói lời nào, trực tiếp ném lại một trăm đồng, sau đó chạy về phía Vương Tử Quân.

- Một trăm.

Người phụ nữ trung niên thấy tiền thì hai mắt tỏa sáng, nàng nhặt tiền từ dưới đất lên mà không kìm được niềm vui. Nhưng đồn trưởng La thì không tốt đẹp như vậy, hắn nhìn bộ dạng nóng lòng như lửa đốt của Hà Tiến Chung, biết rõ sắp có chuyện lớn xảy ra.

Hà Tiến Chung tuy đuổi theo khá nhanh nhưng lại không bằng xe hơi, hắn nhìn Vương Tử Quân và Đổng Trí Tân leo lên xe taxi bỏ đi, thế là cũng nhanh chóng lên xe rồi gọi điện thoại cho phó cục trưởng phụ trách kiểm tra kỷ luật. tại TruyenFull.vn

Sau khi vị phó cục trưởng kia nghe rõ lời phân phó của mình, Hà Tiến Chung nhấn chân ga chạy theo chiếc xe taxi của Vương Tử Quân và Đổng Trí Tân.

Khi Hà Tiến Chung chạy đến cổng thị ủy, vừa lúc thấy Vương Tử Quân đi xuống xe, hắn nhanh chóng chạy đến vài bước rồi nói:

- Bí thư Vương, chuyện này...

Vương Tử Quân nhìn Hà Tiến Chung rồi nói:

- Đội ngũ công an thành phố La Nam xem ra có tác phong như vậy.

Sau khi nói xong thì Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến Hà Tiến Chung, hắn trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình. Hà Tiến Chung nhìn hình bóng của Vương Tử Quân, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác vô lực.

Hà Tiến Chung không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ đây tuyệt đối không phải là sự kiện ngẫu nhiên hay trùng hợp. Hắn nghĩ đến tình huống ngày hôm qua mình mất đi chức vụ bí thư đảng ủy khối cục công an, bây giờ lại xảy ra chuyện, xem ra bí thư Vương muốn khai đao với mình.

Hà Tiến Chung trầm ngâm giây lát rồi đi về phía khu văn phòng thị ủy, lúc này hắn dù có nói gì cũng vô dụng. Nếu Vương Tử Quân đã quyết tâm đối phó với hắn, như vậy dù hắn có nói thế nào thì Vương Tử Quân cũng căn bản là không quan tâm.

Khi Hà Tiến Chung đi lên lầu thì thấy bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân. Bí thư Tống không còn nhỏ tuổi, mái tóc thưa thớt theo kiểu "địa phương hỗ trợ trung ương", nhưng bước tiến của bí thư Tống lại không chậm, chỉ sau vài bước đã đuổi kịp Hà Tiến Chung.

Trước kia Hà Tiến Chung cũng quá tôn trọng Tống Ích Dân, sau khi Tống Ích Dân lên làm bí thư ủy ban tư pháp thì Hà Tiến Chung luôn vân vê, động một chút là lớn tiếng giống như Tống Ích Dân cướp đi vị trí của mình. Hắn cảm thấy vị trí kia rơi vào tay mình thì đại cục sẽ yên ổn hơn, điều này luôn làm cho Tống Ích Dân cảm thấy không thoải mái.

Dù không thoải mái thì Tống Ích Dân cũng không có biện pháp, lão biết rõ Hà Tiến Chung có quan hệ không tầm thường với lãnh đạo thị ủy, hơn nữa cũng đã sớm nhìn rõ nhân phẩm của Hà Tiến Chung. Vị cục trưởng này là sói dữ, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai mở cửa hàng cạnh nhà mình, trước nay tuy thấy rõ hành vi của đối phương nhưng lão lại không dám trách. Thế nhưng hôm nay gặp mặt thì Hà Tiến Chung lại dùng thái độ khác thường chào hỏi:

- Chào bí thư Tống.

Tống Ích Dân thấy Hà Tiến Chung thì chợt sững sờ, sau đó lão nói:

- Cục trưởng Hà, anh có chuyện gì vậy? Vì sao lại đến sớm như thế? Nếu như có chuyện gì thì chờ tôi nửa giờ, bí thư triệu kiến tôi có việc, xong việc tôi sẽ về phòng ngay.

Hà Tiến Chung nhìn Tống Ích Dân vội vàng lên lầu mà cảm thấy sự việc không đơn giản như những gì mình nghĩ. Vương Tử Quân sở dĩ không ra tay sớm vì nể mặt mình, nhưng bây giờ bí thư Vương căn bản đã tìm được đối tượng quá tốt rồi.

Bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân gần đây là cỏ đầu tường ở thành phố La Nam, chỉ cần Vương Tử Quân cho lão một bài học, sau đó ép lão phải chỉnh đốn hệ thống công an, như vậy Tống Ích Dân sẽ làm như thế nào? Hà Tiến Chung càng thêm hiểu rõ.

Hà Tiến Chung càng nghĩ càng cảm thấy tâm tình rối loạn như ma, hắn đi lên lầu với bộ dạng nặng nề. Đúng lúc này hắn chợt nghe thấy tiếng vỗ bàn rất lớn vang ra từ một tầng lầu cực kỳ uy nghiêm của văn phòng thị ủy, hắn chợt run lên, vì hắn cảm thấy bí thư Vương nổi giận như vậy giống như đang chửi mắng mình.

- Bí thư Tống, anh luôn nói tình hình trật tự trị an ở thành phố La Nam là rất tốt, tôi cũng tin tưởng như vậy. Tôi nghĩ rằng các đồng chí cố gắng thì tình hình trị an sẽ tốt đẹp, nhưng bây giờ anh nói xem ở bến xe có chuyện gì xảy ra? Trạng thái như vậy mà anh không biết, anh không biết xấu hổ khi mở miệng ca tụng công đức của cục công an thành phố sao?

- Bây giờ thì tốt, công an và phần tử bất lương liên thủ với nhau lừa gạt khách hàng, đây không phải là mèo chuột một ổ sao? Hơn nữa sự việc buồn cười này lại phát sinh dưới mắt chúng ta. Bến xe là chỗ nào? Đó là danh thiếp, là cửa sổ, là nơi lưu lượng khách rất nhiều, càng là địa điểm quảng cáo cho thành phố, anh nói xem những chuyện như vậy xảy ra sẽ có ảnh hưởng tồi tệ thế nào cho danh dự của thành phố La Nam?

Vương Tử Quân lúc này lạnh mặt căn bản không chút lưu tình, hắn lớn tiếng mắng thẳng mặt Tống Ích Dân.

Lúc đầu Tống Ích Dân bị Vương Tử Quân mắng đến mức choáng váng, nhưng khi âm thanh của Vương Tử Quân càng thêm nghiêm túc trong lòng lão lại càng thêm vui mừng, lão đã chậm rãi hiểu có chuyện gì xảy ra.

Bến xe xảy ra chuyện, bí thư ủy ban tư pháp là Tống Ích Dân sẽ phải chịu trách nhiệm, nhưng người đứng mũi chịu sào phải là cục trưởng Hà Tiến Chung. Vương Tử Quân mắng lão xối xả, rõ ràng là muốn mượn tay mình để gõ đầu Hà Tiến Chung.

Tống Ích Dân trước nay căn bản không có cảm tình gì với Hà Tiến Chung, lão dù là bí thư ủy ban tư pháp, thế nhưng trước nay Hà Tiến Chung căn bản không coi lão ra thể thống gì. Những gì Vương Tử Quân biểu hiện trong công tác thăm hỏi bộ đội ngày hôm qua đã làm cho lão giật mình ý thức được cơ hội đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui