Có hơn mười người cùng đi kiểm tra thị sát với Vương Tử Quân, thế cho nên căn bản không thể nào cùng lên một chiếc xe máy kéo. Nhan Sĩ Tắc nhìn thấy còn có người muốn đi theo, thế là khoát tay nói:
- Anh Triệu, hai anh lên đây, những người khác không cần đi theo.
- Xịch xịch xịch.
Tiếng máy kéo nổ vang, sau đó chạy trên con đường đá gập ghềnh. Tuy xe chạy rất chậm nhưng thỉnh thoảng vẫn rung lên bần bật giống như biểu hiện lực lượng của mình là không tầm thường.
Nhan Sĩ Tắc ngồi trên xe, mỗi lần xóc nảy thì cơ thể của hắn lại lắc lư, chưa ngồi được bao lâu thì mồ hôi đổ ra như mưa. Với thân phận bí thư huyện ủy thì những năm này hắn căn bản ít ngồi xe máy kéo, hắn nhìn Vương Tử Quân ngồi trên xe, lãnh đạo vẫn điềm nhiên như không nhìn hai bên đường. Thế là trong lòng hắn không khỏi cảm thán, đều nói có thể lớn có thể nhỏ là rồng, co được giãn được là anh hùng, xem ra bí thư Vương tuy còn trẻ nhưng công phu tu luyện là cực kỳ mạnh mẽ.
- Sĩ Tắc, dãy núi kia rất đẹp.
Vương Tử Quân chỉ về phía một ngọn núi lớn ở phương xa giống như đang chậm rãi đi về phía mình, hắn dùng giọng hưng phấn nói lớn.
Nhan Sĩ Tắc đã đến chỗ này, bây giờ ánh mặt trời lồng lộng, núi non như tranh vẽ, cực kỳ nên thơ. Tất nhiên Nhan Sĩ Tắc không cảm nhận được những thứ này, bây giờ đối với hắn thì quan trọng nhất chính là mau mau đến địa điểm dừng chân là ủy ban xã Tôn Gia Câu, để cho bí thư Vương uống một ly trà lạnh.
- Bí thư Vương, dãy núi kia tên là Cô Yên Sơn, dài cả trăm kilomet, cao một ngàn ba trăm mét so với mặt biển, là địa phương cao nhất trong thành phố La Nam.
Triệu Thiết Chùy ở phía sau luôn ngậm chặt miệng, bây giờ đột nhiên mở miệng đáp lời.
Nhan Sĩ Tắc không những không buồn bực vì tình huống Triệu Thiết Chùy mở miệng, hắn còn cảm thấy vui mừng. Hắn không biết ngọn núi kia là gì, thế nhưng bây giờ Triệu Thiết Chùy nói không khác nào giải vây cho hắn.
- Núi kia chủ yếu sản xuất thứ gì?
Vương Tử Quân nhìn về phía một ngọn núi cách đó không xa, sau đó dùng giọng hứng thú hỏi Triệu Thiết Chùy.
Triệu Thiết Chùy cười khổ nói:
- Bí thư Vương, chỗ chúng tôi thiếu đất trồng trọt, nếu có chỉ là đất đai bạc màu, nếu được mùa thì xem như kiếm đủ lương thực để ăn. Đồng thời ở những vùng đất không thể trồng cây hoa màu, chúng tôi phải trồng táo, lựu và các loại cây ăn quả.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Nông dân xã ta khi nông nhàn có ra ngoài làm công hay không?
- Cũng không nhiều lắm.
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề dùng giọng thăm dò nói:
- Bí thư Vương, những năm gần đây vì phát triển kinh tế bản địa, lãnh đạo huyện đã ra mặt, cung tổ chức vài hoạt động đưa nông dân ra ngoài làm công, thế nhưng có rất ít quần chúng tham gia.
Khi càng lên cao thì gió mát càng lồng lộng, mỗi khi có gió nổi lên thì cảm giác nóng bức vô tận cũng chậm rãi biến mất.
- Đây là một địa phương nghỉ dưỡng rất tốt.
Vương Tử Quân nhìn về phía Nhan Sĩ Tắc rồi cảm khái một câu.
Lúc này mồ hôi trên người Nhan Sĩ Tắc cũng xem như tan biến, hắn cười gật đầu nói:
- Bí thư Vương nói đúng, nơi này thật sự là một khu nghỉ hè lý tưởng.
Nửa giờ sau xe máy kéo cuối cùng cũng dừng lại trong một khu dân cư ở triền núi, nơi đây cũng chỉ có vài trăm nhà. Điều duy nhất làm cho Vương Tử Quân cảm thấy nơi đây có khí tức của một thôn xóm chính là con đường lớn hơn một chút, ó vài ba cửa hàng bách hóa phủ bạt được may bằng bao phân hóa học.
Ủy ban xã Tôn Gia Câu là một khoảng sân nhỏ, có vài gian phòng nhìn qua giống như đã xây dựng được vài chục năm. Khi xe máy kéo chạy vào sân, đã có hơn hai ba mươi cán bộ chờ đợi sẵn.
Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng họp, một nữ cán bộ đưa đến hơn mười ấm trà, Triệu Thiết Chùy là bí thư đảng ủy xã Tôn Gia Cau, hắn nhanh chóng cầm ấm trà rót nước cho Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, xã Tôn Gia Câu chúng tôi cũng không có gì đặc biệt, đây là nước suối nguồn, phối hợp với trà địa phương, uống cũng không quá tệ.
Triệu Thiết Chùy rót trà cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lúc này hắn thật sự rất khát. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy một mùi hương thấm đẫm ruột gan. Vương Tử Quân đã uống không ít trà ngon, nhưng không biết có phải lần này vì quá khát hay không mà uống hết cả ly trà, chợt cảm thấy miệng ngọt ngào tươi mát.
- Trà ngon.
Vương Tử Quân uống cạn ly trà rồi nói với Kim Điền Lạc ở bên cạnh.
Kim Điền Lạc uống một ngụm trà rồi gật đầu nói:
- Bí thư Vương, trà của huyện Dương Cương và huyện Dương Phong dù không có danh tiếng trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lại được nhiều người ở thành phố La Nam yêu thích. Hơn nữa trà Cô Yên Sơn này càng được bình luận là ngon nhất.
Kim Điền Lạc nói đến đây thì nhìn về phía Triệu Thiết Chùy:
- Nghe nói trên núi Cô Yên Sơn còn có vài cây trà tuổi đời vài trăm năm.
- Thư ký trưởng Kim, ngài thật sự còn hiểu về Cô Yên Sơn hơn cả cán bộ xã Tôn Gia Câu, trà có phải vài trăm năm hay không thì chúng tôi chỉ được nghe những người già trong xã truyền miệng với nhau, thế nhưng ít nhất cây trà cũng được phát hiện từ thời Đường.
Triệu Thiết Chùy dù có chút ngang ngược nhưng không phải kẻ hồ đồ, hắn nghe được câu nói của Kim Điền Lạc, thế là vội vàng đáp lại.
Trà vài trăm năm? Vương Tử Quân nghe thì thấy rất có hứng thú, lúc này cười hỏi:
- Không ngờ chỗ này còn có những cây trà như vậy, chẳng lẽ chúng ta đang uống trà cổ thụ như vậy sao?
Nhan Sĩ Tắc nhìn thẳng vào Triệu Thiết Chùy, lúc này ánh mắt hắn có vài phần nghiêm túc. Triệu Thiết Chùy có chút trầm ngâm, sau đó mới dùng giọng không yên nói:
- Bí thư Vương, chúng ta không phải uống trà cổ, những cây trà cổ thụ mọc ở vách núi đá Lão Quát Phong, xuống đó rất nguy hiểm, thế nên xã đã cấm thôn dân xuống đó hái trà. Text được lấy tại
Vương Tử Quân không biết Lão Quát Phong là nơi nào, thế nhưng xuống núi đá hái trà thì thật sự nguy hiểm, có lẽ đó chính là nguyên nhân mà những cây trà cổ kia có thể sinh trưởng đến bây giờ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu và cũng không tiếp tục truy cứu về vấn đề này, nhưn trong lòng hắn cũng không bỏ qua ý nghĩ đến xem nhưng cây trà cổ thụ kia.
Sau khi hàn huyên về vài tình huống cơ bản về xã Tôn Gia Câu với nhóm người Triệu Thiết Chùy thì đến giờ ăn cơm, Triệu Thiết Chùy lén nói vài câu với Nhan Sĩ Tắc, sau đó khẽ đi đến trước mặt Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Vương, chỗ này của chúng tôi cũng không có tiệm cơm nào ngon, chỉ có Tam Thanh Quan xem như sạch sẽ, anh xem có nên đến đó dùng cơm không?
"Tam Thanh Quan?"
Vương Tử Quân gật đầu cười, chỗ này thật sự có nhiều thứ làm hắn giật mình, không ngờ nơi đây còn có một Tam Thanh Quan.
Tam Thanh Quan ở cách ủy ban xã hai kilomet, là một vùng đất trống trên sườn núi. Theo ý của nhóm người Nhan Sĩ Tắc thì chuẩn bị cho bí thư Vương ngồi xe máy kéo, nhưng Vương Tử Quân đưa mắt nhìn rồi dùng giọng kiên trì nói với Nhan Sĩ Tắc:
- trước khi ăn cơm nên đi vài bước, như vậy thì dùng cơm cũng thoải mái sảng khoái hơn. Chúng ta đến Tam Thanh Quan là nơi yên tĩnh, nếu chúng ta đi xem đến, thật sự không hay.
Thấy Vương Tử Quân kiên trì như vậy thì nhóm người Nhan Sĩ Tắc dù không muốn cũng chỉ có thể đi theo đến Tam Thanh Quan, trên đường đi bọn họ tâật sự cảm thấy có chút bất ổn, rất sợ đi đường có vấn đề gì xảy ra.
May mà trên đường đi cũng không gặp người nào, điều này làm cho bọn họ phải thở dài một hơi. Khi đi vào Tam Thanh Quan có chút rách nát, một đạo sĩ hơn năm mươi tuổi dẫn theo hai đồ đệ hơn hai mươi đi ra nghênh đón.