Bí Thư Trùng Sinh

Nhan Sĩ Tắc cười cười, hắn định nói một câu chuyển chủ đề. Thế nhưng hắn không muốn thì lại có người muốn tiếp tục, chợt nghe thấy có người cười hì hì nói:

- Bí thư Khâu là nhà giàu trong thành phố, càng là thuận lòng trời. Thế nhưng thiên tử hôn quân, bí thư Vương nắm ai làm tấm gương phản diện đều có thể được, thế nhưng căn bản không thể nắm ngài được.

Khâu Hiểu Minh hơn bốn mươi tuổi, hắn có dáng người gầy gò, hai mắt nhìn qua mờ ảo giống như đang buồn ngủ. Vừa rồi hắn chỉ có ý nghĩ biểu hiện chút bất mãn của mình với Nhan Sĩ Tắc, lại không ngờ mình nhanh chóng bị người ta phản kích. Hắn tất nhiên không cần nhìn cũng biết người phản kích mình là ai.

- Bí thư Lý nói đúng, quận Tứ Đằng dù xét về phương diện tổng sản lượng kinh tế hay thu nhập đầu người cũng không thể nào bị coi là tấm gương phản diện điển hình được.

Khâu Hiểu Minh nói, sau đó lại mở miệng đùa giỡn: Bạn đang xem tại - .

- Nhưng này bí thư Lý, lúc này anh cũng nên cảm ơn bí thư Nhan, vì lần này anh ấy đã gánh trách nhiệm thay cho anh.

Khâu Hiểu Minh dù không nói rõ ràng nhưng bí thư Lý Tắc Thông huyện Vũ Thương lại đỏ mặt. Huyện Vũ Thương trước nay luôn đứng cuối bảng xếp hạng của thành phố La Nam, tất nhiên Lý Tắc Thông biết rõ Khâu Hiểu Minh đang nói về mình.

Đám người nơi này đều biết rõ về mâu thuẫn giữa Lý Tắc Thông và Khâu Hiểu Minh, năm xưa Lý Tắc Thông vốn là chủ tịch quận Tứ Đằng, lẽ ra hắn sẽ là người tiến lên làm bí thư quận ủy. Nhưng sự việc như ván đóng thuyền lại thích ứng với câu tháo ra đóng lại, cuối cùng Lý Tắc Thông không thể tiến lên làm bí thư quận Tứ Đằng, vì giữa đường chợt xuất hiện Khâu Hiểu Minh.

Vì cân đối cho hai người mà thị ủy điều Lý Tắc Thông đến huyện Vũ Thương làm bí thư huyện ủy. Tuy đây là một phương án khá phù hợp nhưng dù thế nào thì trong lòng Lý Tắc Thông cũng có cảm giác bức bối, vì huyện Vũ Thương nghèo nhất thành phố La Nam, căn bản không thể so sánh với quận nội thành là Tứ Đằng.

Nhan Sĩ Tắc thấy một tình huống xích mích sắp phát sinh, hắn là chủ nhà vội vàng cười nói:

- Hội nghị sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng không nên để cho bí thư Vương chờ lâu được.

Tuy Nhan Sĩ Tắc chỉ nói hai chữ "chờ lâu", thế nhưng hai người Lý Tắc Thông và Khâu Hiểu Minh lại hiểu rõ ràng ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Đó chính là hai anh chú ý một chút, đừng để bí thư Vương thấy các anh náo loạn trước cửa hội nghị, nếu không các anh sẽ không có quả ngon để ăn.

Lý Tắc Thông và Khâu Hiểu Minh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó đi đến phòng hội nghị mà không thèm quan tâm đến đối phương. Tả Sơn Dân rớt ra phía sau cũng khẽ cười với Nhan Sĩ Tắc, sau đó cũng nhanh chân đi về phía phòng họp.

Nhan Sĩ Tắc khẽ cười với Tả Sơn Dân rồi lại khẽ lắc đầu. Hắn không cảm thấy bất ngờ vì tình huống xích mích giữa Lý Tắc Thông và Khâu Hiểu Minh, dù sao thì các vị lãnh đạo bảy quận huyện trong thành phố La Nam có biểu hiện hòa hợp êm ấm với nhau, thế nhưng thực tế lại căn bản không có mấy người thổ lộ tình cảm. Mọi người căn bản đều đứng thành hàng, hơn nữa lại có cùng một mục tiêu để nhìn vào chằm chằm.

Sau khi nghênh đón hai lượt khách đi vào phòng hội nghị, Nhan Sĩ Tắc thở dài ôột hơi. Lúc này trong phòng hội nghị đã tụ tập đầy lãnh đạo quận huyện và đơn vị ban ngành thành phố La Nam, có thể nói đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bí thư Vương đến mà thôi.

Lúc này Vương Tử Quân đang ở trong phòng làm việc tạm thời của mình, đang bàn bạc vài vấn đề với phó chủ tịch thường vụ Hà Khởi Duệ. Vì chuyến đi chạy hạng mục ở thủ đô nên quan hệ giữa Hà Khởi Duệ và Vương Tử Quân rất ấm áp gần gũi, sau khi nghe tin bí thư tổ chức hội nghị kinh tế ở huyện Dương Cương, Hà Khởi Duệ là thường ủy thị ủy đầu tiên chạy đến huyện Dương Cương.

- Chủ tịch Khởi Duệ, tình huống của thành phố La Nam chúng ta thật sự không mấy lạc quan.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói với Hà Khởi Duệ.

Hà Khởi Duệ có thể nói hiểu rất rõ về hiện trạng của thành phố La Nam, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:

- Bí thư Vương, tình huống của thành phố La Nam đặt ra yêu cầu với chúng ta là phải tiến từng bước một trên con đường đẩy mạnh phát triển, dù sao thì tình huống thực tế vẫn ở ngay trước mắt, nếu muốn tiến một bước lên trời thì hầu như là không thể nào.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu Hà Khởi Duệ đang khuyên nhủ mình cần phải đi từng bước, không nên đi quá lớn. Dù sao đi nhanh bước rộng sẽ rất dễ ngã, nếu ngã thì sẽ đau.

- Điều này tôi biết rõ, anh cứ yên tâm.

Sau khi nghe được câu trả lời đơn giản của Vương Tử Quân thì Hà Khởi Duệ khẽ thả lỏng hơn một chút, lúc này kim đồng hồ vẫn tiếp tục di chuyển, cũng đã đến gần giờ tổ chức hội nghị. Hà Khởi Duệ có chút trầm ngâm, sau đó hắn đốt một điếu thuốc rồi khẽ nói:

- Bí thư Vương, tôi nghe nói ngài cho ra chỉ thị yêu cầu cục công an bắt Trịnh Hiểu Nam về quy án phải không?

- Đúng vậy.

Vương Tử Quân cũng không nói thêm nhiều lời, hắn khẽ lên tiếng. Hắn chỉ nói đơn giản như vậy nhưng lại làm cho Hà Khởi Duệ cảm thấy sự việc giống như gai đâm vào tay.

Nhìn vào thái độ của bí thư Vương Tử Quân, Hà Khởi Duệ căn bản cảm thấy bí thư Vương không quá quan tâm đến anh em Trịnh gia. Nhưng Hà Khởi Duệ biết rất rõ một vấn đề, đó là anh em Trịnh gia căn bản không dễ trêu vào.

- Bí thư Vương, Trịnh Hiểu Nam căn bản chỉ là một tên lỗ mãng, chủ yếu nhất chính là anh của hắn, là Trịnh Khiếu Đống. Tôi cảm thấy nếu không có căn cứ mười phần chính xác, ngài căn bản không nên đánh rắn động cỏ.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hà Khởi Duệ, hắn khẽ gật đầu nói:

- Điều này tôi biết rõ.

Hà Khởi Duệ do dự một chút rồi nói tiếp:

- Gần đây anh em Trịnh gia đẩy mạnh quan hệ, thế cho nên mạng lưới quan hệ vào lúc hiện tại là rất mạnh. Trịnh Khiếu Đống là một người mạnh vì gạo bạo vì tiền, có không ít cán bộ lãnh đạo thành phố La Nam là thượng khách nhà hắn. Nghe nói sở dĩ năm xưa Hà Tiến Chung có thể tiến lên làm cục trưởng cục công an cũng vì người này ra sức giúp đỡ.

Vương Tử Quân thật sự biết không nhiều về những sự kiện thế này trong thành phố La Nam, hắn càng chưa từng gặp mặt Trịnh Khiếu Đống. Thế nhưng Trịnh Khiếu Đống có thể ảnh hưởng đến phương diện bổ nhiệm chức vụ cục trưởng cục công an thành phố La Nam, điều này thật sự làm cho hắn lưu tâm.

- Anh em Trịnh gia mạnh vì gạo bạo vì tiền ở thành phố La Nam, thế nhưng đó không phải là phương diện quan trọng nhất.

Hà Khởi Duệ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Chính thức làm chỗ dựa cho anh em Trịnh gia ở thành phố La Nam, đó là bố của bọn họ.

- Bố của bọn họ là ai?

Vương Tử Quân xoa xoa bàn tay rồi khẽ hỏi.

- Bố của bọn họ cũng là một quan viên.

Hà Đông Kỳ dùng giọng vui đùa nói:

- Là bí thư chi bộ thôn Trịnh Gia Thôn xã Thạch Tháp huyện Dương Phong.

Bí thư chi bộ thôn, hơn nữa lại là một thôn trong huyện Dương Phong? Ở thành phố La Nam có vài trăm bí thư chi bộ như vậy, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không mở miệng hỏi, hắn biết rõ Hà Khởi Duệ trịnh trọng giới thiệu cho mình như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó cần nói rõ với mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui