- Năm xưa bí thư Lưu của tỉnh Sơn Nam chúng ta xuống nông thôn thăm nom, lãnh đạo đã từng đến Trịnh Gia Thôn. Bí thư Lưu có quan hệ rất tốt với bố của Trịnh Khiếu Đống, nghe nói hai bên là anh em sinh tử.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, sua đó nói tiếp:
- Tuy không biết tình hình cụ thể là gì, thế nhưng hàng năm bí thư Lưu đều đến Trịnh Gia Thôn một chuyến để thăm hỏi bố của Trịnh Khiếu Đống.
Hậu trường của Trịnh Khiếu Đống là bí thư Lưu Truyền Thụy? Điều này thật sự làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút bất ngờ. Hắn nghĩ đến tình huống mối quan hệ giữa mình và Lưu Truyền Thụy đã có vết rách, thế là cười cười nói:
- Giết người đền mạng, chúng ta có chứng cứ, bí thư Lưu cũng không thể nói gì hơn ở phương diện này được.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì Đổng Trí Tân gõ cửa đi vào, hắn khẽ gật đầu chào hỏi chủ tịch Hà Khởi Duệ, sau đó nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý và bí thư Lục đã đến rồi.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Mời bọn họ đến phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ qua.
Đổng Trí Tân có chút sững sốt, sau đó hắn gật đầu đi ra ngoài phòng. Hà Khởi Duệ nhìn bóng lưng Đổng Trí Tân, trong lòng lại âm vang dư vị câu nói vừa rồi của bí thư Vương. Tuy chỉ là vài câu đơn giản nhưng ý nghĩa ẩn giấu bên trong lại làm cho người ta cảm thấy tràn đầy hương vị.
Hội nghị lúc chín giờ thế nhưng Lý Quý Niên đến lúc tám giờ bốn lăm, nhìn qua thì có vẻ bình thường thế nhưng lại biểu hiện thái độ của chủ tịch Lý, đó là không giúp đỡ Vương Tử Quân ở hội nghị này. Chủ tịch Lý tất nhiên sẽ không dám phản đối ra ngoài mặt, thế cho nên dùng phương pháp này để biểu hiện sự bất mãn của mình với hội nghị hôm nay.
Lời nói của Vương Tử Quân chính là một cái tát đánh trả lại Lý Quý Niên, không phải anh đến lúc tám giờ bốn lăm sao? Vậy thì cứ chờ bên ngoài đi.
Hà Khởi Duệ nghĩ đến ý nghĩa ẩn giấu bên trong, hắn chợt cảm thấy hội nghị lần này ẩn giấu thuốc súng, càng cảm nhận được cơ hội của mình đang đến. Hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, nếu như Lý Quý Niên bị bí thư Vương ép phải bỏ đi, như vậy mình là một nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố. Nếu hắn được bí thư thị ủy giúp đỡ, như vậy lại càng có khả năng tiến lên chiếc ghế chủ tịch.
Hà Khởi Duệ thầm suy tư về tất cả khả năng có thể xảy ra, thế là tư tưởng dựa về phía Vương Tử Quân càng thêm sâu đậm. Hắn chờ Đổng Trí Tân rời khỏi phòng rồi khẽ nói:
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý tuy nhìn qua có về mềm nhũn nhưng chỉ cần có cơ hội thì sẽ ra tay, hơn nữa trước nay căn bản chưa từng nương tay bao giờ.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười, hắn đứng lên đi đến bên cửa sổ. Hắn nhìn khung cảnh bên ngoài vài lượt, sau đó cười nói:
- Thời gian tốt đẹp nhất là lúc chúng ta nắm quyền, nếu bỏ quá đi thì sẽ không bao giờ tìm được trở lại.
Trước khi Vương Tử Quân nói ra những lời này, hắn muốn thông qua câu nói mù mờ để nói ra một ý nghĩ cho Hà Khởi Duệ. Nhưng khi hắn nói xong thì ký ước kiếp trước lại kéo đến như thủy triều, hắn nghĩ đến những gì đã thay đổi khi mình trọng sinh, thế là trong lòng đầy cảm khái.
"Thời gian tốt đẹp nhất chính là lúc còn nắm quyền!"
Thời gian qua đi không thể nào quay lại, nắm bắt thời cơ kinh tế cả nước sắp phát triển mạnh mẽ sẽ thật sự quan trọng với thành phố La Nam.
Hà Khởi Duệ tất nhiên không biết bây giờ Vương Tử Quân đang nghĩ gì, thế nhưng hắn thật sự chìm đắm trong câu nói vừa rồi của bí thư Vương. Tuy Vương Tử Quân không nói rõ điều gì, thế nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ, đây là lời hứa của Vương Tử Quân cho mình.
Vào những tình huống quan trọng, dù là có ý kia thì người ta cũng không nói trắng ra như vậy, Vương Tử Quân có thể nói như thế, tất cả đã quá rõ ràng rồi. Hà Khởi Duệ có chút chần chờ, sau đó đứng lên sau lưng Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi nguyện đi theo tiến độ của anh, sẽ cố gắng cống hiến vì sự phát triển của thành phố La Nam.
So với hội trường của thành phố La Nam thì hội đường của huyện Dương Cương căn bản là không quá rộng, thế nhưng hôm nay đoàn người Vương Tử Quân đi về phía đài chủ tịch, bầu không khí hội đường chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Nhóm thường ủy thị ủy gồm Vương Tử Quân, Lý Quý Niên, Lục Ngọc Hùng, Trương Hợp Tuân...Đi lên ngồi xuống đài chủ tịch. Lục Ngọc Hùng là phó bí thư thị ủy, hắn khẽ cầm lấy micro rồi nói:
- Các đồng chí, hôm nay...
- Bí thư Vương, tôi có oan tình muốn nói rõ với ngài, chống tôi là Nhiếp Vinh Quân không phải sợ tội nhảy lầu tự sát, anh ấy bị người ta giết chết.
Một âm thanh sắc nhọn chợt vang lên bên dưới đài chủ tịch, ngay sau đó Giang Tiểu Vinh cầm trong tay tờ giấy có ghi một chữ "oan" rất lớn đang điên cuồng chạy về phía đài chủ tịch.
Khoảnh khắc khi sự việc xảy ra làm cho tất cả mọi người trong hội trường cảm thấy ngây cả người, căn bản không ai kịp phản ứng. Lúc này Giang Tiểu Vinh đã chạy đến đài chủ tịch, nàng nhìn đám cán bộ thành phố La Nam đến tham gia hội nghị rồi lớn tiếng nói:
- Tôi là Giang Tiểu Vinh, là vợ của Nhiếp Vinh Quân, chồng của tôi không phải tự sát, anh ấy cũng không thu tiền của người ta...
Lúc này vài tên nhân viên công tác của huyện Dương Cương đang ngây người cũng có phản ứng, thế nhưng bọn họ thật sự không biết phải làm sao, từng ánh mắt đều nhìn về phía Nhan Sĩ Tắc đang ngồi bên dưới đài chủ tịch.
Lúc này Nhan Sĩ Tắc thật sự vã mồ hôi hột, hắn thật sự không ngờ hội nghị hôm nay lại xảy ra chuyện này. Hắn có nghe nói về chuyện của Nhiếp Vinh Quân, thế nhưng hắn không ngờ sẽ có một ngày sự việc kia lại có liên quan đến hội nghị kinh tế toàn thành phố như thế này.
Lần này huyện Dương Cương phụ trách hội nghị kinh tế toàn thành phố, khi bí thư Vương chuẩn bị bắt đầu hội nghị thì sự việc này xảy ra, rõ ràng làm xấu mặt bí thư. Nhan Sĩ Tắc là người phụ trách chủ yếu, bí thư Vương há có thể đơn giản bỏ qua cho hắn sao?
Nếu như bây giờ Nhan Sĩ Tắc là lãnh đạo cao nhất của hội nghị, hắn sẽ có rất nhiều phương pháp xử lý sự việc. Thế nhưng lúc này dù là trên đài chủ tịch hay bên dưới đài đều là những cán bộ cấp bậc không thấp hơn hắn, thế cho nên hắn thật sự không có ý nghĩ nào hay để xử lý vấn đề.
Vương Tử Quân cũng không ngờ sự việc thế này phát sinh, hắn nhìn Giang Tiểu Vinh đang khóc lóc kể lể mới mọi người về sự việc liên quan đến Nhiếp Vinh Quân, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Nguồn tại http://
- Bí thư Vương, ngài phải làm chủ cho danh dự của chồng tôi, anh ấy thật sự oan uổng. Còn nữa, Trịnh Khiếu Nam vì muốn bắt tôi mà đến đánh bố chồng của tôi, bố tôi không sốn được ba ngày thì...
Giang Tiểu Vinh thật sự giống như nổi điên, nàng dùng giọng đua đớn xé lòng để lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có chút chần chờ, sau đó hắn đứng lên đi xuống bên dưới. Lúc này ở trước mặt nhiều người, hắn không thể không đứng ra xử lý vấn đề.