Ban thống kê của phòng tài chính huyện, trưởng ban Từ Ngôn Ba đang thản nhiên uống trà, hắn đọc báo câu được câu không, trưởng phòng đã đi tham gia hội nghị kinh tế toàn huyện, hắn khó có được nửa ngày thanh nhàn.
Đúng lúc trưởng ban Từ đang nghỉ ngơi thảnh thơi thì Trác Trường Vĩ kẹp cặp đi đến, lúc này hai mắt Trác Trường Vĩ có hơi thâm quầng, cơ thể cũng gầy gò khá nhiều.
Khi thấy Trác Trường Vĩ đến thì Từ Ngôn Ba cũng không có hứng thú chào hỏi, hắn khẽ nằm xuống ghế sa lông, sau đó đắp báo lên mặt giống như đang ngủ.
Trác Trường Vĩ cũng không phải lần đầu tiên thấy tình huống này, sau khi Vương Tử Quân đi thì hầu như mỗi ngày hắn đều đến phòng tài chính báo danh, tất nhiên trạm đầu tiên chính là vị trưởng ban thống kê Từ Ngôn Ba.
Nhìn đối phương đang bày ra bộ dạng cực kỳ chính thức, Trác Trường Vĩ hận không thể cho đối phương một đạp văng đi, nhưng hắn cuối cùng cũng nhẫn nhịn được. Trước mắt dưới xã đang cần tiền, hắn không thể gây thêm phiền phức cho bí thư Vương. Có đôi khi hành động theo cảm tính thì sợ rằng sẽ phải nhận sự trừng phạt.
Vì muốn tránh gây chuyện, lại vừa muốn biểu hiện một chút, khôn ngoan một chút, lại muốn tạo ra không khí để vay tiền nên Trác Trường Vĩ cũng học cách ẩn nhẫn.
- Chào trưởng ban Từ!
Trác Trường Vĩ cố gắng dùng giọng thoải mái chào hỏi.
Đối phương không chút phản ứng.
- Trưởng ban Từ, anh đang ngủ à? Anh ngủ như vậy sẽ cảm lạnh đấy.
Trác Trường Vĩ dùng giọng ân cần nhắc nhở.
- Hừ!
Từ Ngôn Ba hừ mũi một tiếng, xem như ném lời nói của Trác Trường Vĩ trở về.
Trác Trường Vĩ cũng đã quen động tác của Từ Ngôn Ba, hắn cố gắng nhẫn nại hỏi:
- Trưởng ban Từ, đã có dự toán của xã chúng tôi chưa?
Từ Ngôn Ba nhìn gương mặt nịnh bợ của Trác Trường Vĩ, trong lòng thầm đắc ý, dù mình không phải là một cán bộ cấp khoa nhưng vẫn có thể ra giá để đối phương tỏ ra cung kính. Tất nhiên hắn cũng chỉ làm như vậy với từng người, dù sao một cán bộ tiến lên làm trưởng ban tài chính xã cũng không phải là bình thường, sẽ có nhiều mối liên hệ với trưởng phòng và các phó phòng.
Nhưng tình hình xã Tây Hà Tử thì khác, đây là trưởng phòng đã nói trước, cần phải cho đối phương biết tay, dù Từ Ngôn Ba có muốn làm khác đi cũng không được, vì thế hắn càng tỏ ra yên tâm thoải mái.
- Tiểu Trác, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, mọi việc không nên gấp gáp mãi được. Cậu cũng chẳng phải không biết công tác thống kê là tinh tế cỡ nào, nếu có sai lầm thì tạo nên tổn thất khó thể vãn hồi cho quốc gia. Cậu nghĩ xem, nếu cậu cứ đến đây thúc giục, nếu lỡ may tôi có chút sai lầm, trách nhiệm sẽ là của anh hay của tôi?
Từ Ngôn Ba nói những lời như vậy làm cho Trác Trường Vĩ không thể phản bác được, trên mặt nở nụ cười nhưng trong lòng Trác Trường Vĩ thầm mắng tên khốn Từ Ngôn Ba kéo da hổ làm cờ. Xã Tây Hà Tử chúng tôi chỉ quá lắm là có vài chục ngàn, chẳng lẽ anh lại tính sai cả triệu? Đúng là khốn kiếp.
Dù bực bội nhưng Trác Trường Vĩ vẫn không có biểu hiện ra trên mặt, hắn bình tĩnh nói:
- Trưởng ban Từ, người nào không biết ngài làm việc chăm chú, nếu không thì vị trí trọng yếu như vậy sẽ không vào tay anh. Nhưng...
Trác Trường Vĩ chân thành nói:
- Trưởng ban Từ, anh xem, anh cả ngày bận rộn, lại chăm chú thanh liêm, còn trẻ như vậy sẽ có cơ hội tiến lên làm quan lớn nắm quyền to, vì vậy trưa nay anh nhất định phải cho tôi cơ hội, cho phép quần chúng được liên hệ với lãnh đạo.
Từ Ngôn Ba nghe những lời của Trác Trường Vĩ mà cảm thẩy rất hưởng thụ, trên mặt rất muốn cười, thế là hắn xì một tiếng nói:
- Ha ha ha, Tiểu Trác, không phải anh muốn làm khó cậu, chủ yếu là anh quá bề bộn, thật sự có nói nhiều cũng vô dụng. Cậu nghe tôi khuyên, làm việc tốt thường khó khăn, cậu về trước đi, đợi đến khi làm xong công tác thống kê, tôi sẽ thông báo cho cậu.
Trác Trường Vĩ cũng không muốn đi, hắn đã vài ngày đến đây, muốn dùng hành động của mình để làm cho đám người này cảm động, thế nhưng hắn dù cố gắng cũng vô lực.
Từ Ngôn Ba thấy Trác Trường Vĩ không đi, thế là dùng tay chỉ vào phích nước nóng nói:
- Tiểu Trác, trong bình không còn nước nóng, cậu đi giúp tôi rót đầy vào.
Trác Trường Vĩ nhìn Từ Ngôn Ba gác chân bắt chéo mà hận không thể nhổ lên mặt đối phương vài bãi nước miếng, nhưng hắn cũng không nói hai lời, tranh thủ cầm bình thủy đi rót nước.
Chỉ một lát sau Trác Trường Vĩ đã quay về, Từ Ngôn Ba lại chỉ vào sọt rác nói:
- Tiểu Trác, cậu dứt khoát ở chỗ này thì dọn dẹp phụ tôi, như thế tôi sẽ bớt chút thời gian làm dự toán cho cậu, như vậy chẳng phải giúp xã cậu một ân huệ lớn sao?
Trác Trường Vĩ gật đầu xưng vâng, trong lòng thầm mắng Từ Ngôn Ba lại vừa an ủi mình:
"Mình nên nén giận vì bí thư Vương!"
Nửa giờ sau Từ Ngôn Ba đã không còn việc gì để sai bảo Trác Trường Vĩ, lúc này hắn mới làm mặt lạnh đi chợp mắt nghỉ ngơi.
- Tút, tút, tút!
Tiếng máy nhắn tin vang lên, Trác Trường Vĩ nhìn tin nhắn, hắn tỏ ra nghi hoặc, rồi lại yên lòng. Nếu bí thư đã bảo đi thì hắn đi, thế là hắn đi về phía Từ Ngôn Ba rồi nói:
- Trưởng ban Từ, ngài cứ bận rộn, tôi có việc đi trước.
Từ Ngôn Ba gật đầu không thèm quan tâm, tùy ý cho Trác Trường Vĩ đi ra ngoài.
- Ha ha ha, anh Từ, cũng là thủ đoạn của anh cao siêu, làm cho tên Trác Trường Vĩ kia ngây ngốc, đáng thương cho tôi, mọi việc đều chỉ có tự mình làm lấy, không có kẻ nào hầu hạ.
Trác Trường Vĩ vừa xuống lầu thì trưởng ban kế toán Tạ Nhị Thuận bưng trà đi vào phòng làm việc của Từ Ngôn Ba rồi nói.
Từ Ngôn Ba và Tạ Nhị Thuận ngày thường đều thích tám chuyện, thấy đối phương trêu ghẹo mình thì Từ Ngôn Ba cười hì hì nói:
- Anh Tạ nếu thích thì chúng ta đổi vị trí, anh đến làm công tác thống kê là được.
Tạ Nhị Thuận bĩu môi không nói gì, trong lòng thầm cười nhạo Từ Ngôn Ba, Nhị Thuận tôi là tâm phúc của trưởng phòng Dương, lúc này mới là trưởng ban kế toán tài chính, có rất nhiều người hâm mộ tôi, anh thì tính là cái gì?
Từ Ngôn Ba cũng biết mình nói lỡ, thế cho nên cũng không tiếp tục lên tiếng ở chủ đề này. Hắn dùng ánh mắt thần bí nhìn Tạ Nhị Thuận rồi nói:
- Nếu bí thư xã Tây Hà Tử đến nhận lỗi với trưởng phòng Lâm thì mọi việc cho qua sao?
- Nhận lỗi? Như vậy là xong sao? Trưởng phòng Lâm muốn cho hắn đẹp mặt, dựa vào vị trí của trưởng phòng Lâm, em của anh ấy thích đến chỗ nào mà chẳng được? Cho xuống cơ sở là rèn luyện năng lực, đó là người ta an phận, là an phận, đó mới là cách khoe khoang hiệu quả nhất. Dù sao tôi cũng nghe trưởng phòng nói có ý đưa em của trưởng phòng Lâm sang bên ày.
Tạ Nhị Thuận cũng không cố kỵ mà nói với Từ Ngôn Ba.
- Ôi, trong triều có người làm quan thì có thể chạy từ thôn xóm lên phòng tài chính, hì hì, có một người anh tốt quả nhiên là quá hay.
Từ Ngôn Ba cảm thán một tiếng rồi nâng ly trà lên uống một ngụm.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, Từ Ngôn Ba đang rất có hứng nói chuyện và bị quấy rầy, thế nên hắn nhấc điện thoại lên và tức giận hỏi:
- Ai vậy?
- Tôi, Dương Vân Binh.
Âm thanh đầu dây bên kia không cao nhưng vang vào trong tai Từ Ngôn Ba lại có độ nặng rất lớn.
- Chào trưởng phòng Dương, tôi là Từ Ngôn Ba.
Sau khi nghe được âm thanh của trưởng phòng thì Từ Ngôn Ba chợt trở nên cung kính.
Vị trưởng phòng tài chính ở đầu dây bên kia cũng không có tâm tư tính toán với Từ Ngôn Ba, hắn chỉ hừ một tiếng rồi dùng giọng gọn gàng nói:
- Tên trưởng ban tài chính xã Tây Hà Tử còn ở chỗ cậu không?
- Trưởng phòng Dương, hắn đã đi rồi. Anh yên tâm, tôi đã gạt hắn cả tuần, hôm nay làm cho tên khốn kia phải khổ sở, sai bảo như một đứa nhân viên lao công.
Từ Ngôn Ba thấy trưởng phòng Dương hỏi như vậy thì nhanh chóng tranh công.
- Khốn nạn.
- Đúng, trưởng phòng Dương, tên kia rất khốn nạn, mười phần khốn nạn, không ra thể thống gì, ngồi đây cả nửa ngày, đuổi mãi không đi.
Khi trưởng phòng vừa mở miệng thì Từ Ngôn Ba chợt kinh ngạc, nhưng hắn chợt ý thức được trưởng phòng Dương có lẽ đang mắng tên Trác Trường Vĩ kia, thế là nhanh chóng nói theo.
- Chiêng trống nghe thanh, lời nói nghe âm, mày đúng là một con heo, tao nói mày là thằng khốn nạn. Từ Ngôn Ba, mày lập tức tranh thủ đi tìm Trác Trường Vĩ về, sau đó tranh thủ trả tiền cho xã Tây Hà Tử, nếu còn lề mề, ông sẽ cách chức mày, cho mày cút xéo. Text được lấy tại
Một tiếp cộp vang lên, điện thoại đã bị cúp xuống, toàn thân Từ Ngôn Ba như bị điện giật, chỉ cảm thấy rét run, tâm tình căng cứng, thiếu chút nữa đã ngã ngồi xuống đất. Những lời mắng chửi của trưởng phòng làm hắn choáng váng, hắn cầm ống nghe trong tay mà cả ngày sau còn chưa bình tĩnh trở lại.
- Anh Từ, sao vậy?
Thấy Từ Ngôn Ba sững sờ thì Tạ Nhị Thuận lên tiếng hỏi.
Nhưng lúc này Từ Ngôn Ba nào có tâm tư giải thích? Hắn tranh thủ chạy ra ngoài.
Từ Ngôn Ba chạy xuống lầu, trong lòng thầm có chút chờ mong, tiểu tử kia sẽ không đi nhanh như vậy chứ?
Lúc này đã là cuối thu, Từ Ngôn Ba đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy dưới chân đầy lá vàng rơi, gió thổi lá vàng vang lên những âm thanh xào xạc...