- Không bắt lại vì sao không cho dì về nhà? Không bắt lại vì sao cục công an lại nói sẽ tiến hành lập án điều tra về dì Hai của tôi?
Nhâm Nhạn Đồng nói đến đây thì có chút kích động:
- Bí thư Vương, ngài cũng đừng tưởng rằng chúng tôi không biết gì cả, người bạn của dì Hai chúng tôi trong cục công an đã nói rõ ý đồ của thị ủy, nói là thị ủy chuẩn bị cho ra xử lý nghiêm khắc với dì Hai của tôi. Bạn đang xem tại - .
Vương Tử Quân khẽ nhíu mày lại, sau đó hắn khẽ nhìn thoáng qua Nhâm Nhạn Đồng, sau đó trầm giọng nói:
- Không có chuyện này.
- Anh đảm bảo sẽ không xử lý nghiêm khắc dì Hai của tôi sao?
Nhâm Nhạn Đồng sở dĩ dám lớn tiếng biện luận với Vương Tử Quân, chủ yếu là vì trong lòng có tồn tại cảm giác tức giận. Lúc này nghe được lời nói của V.q, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tín nhiệm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt khôn yên của Nhâm Nhạn Đồng, hắn cười cười nói:
- Tôi đảm bảo chỉ cần Giang Tiểu Vinh không làm trái pháp luật, như vậy sẽ không có chuyện gì cả.
- Dì hai tôi xâm nhập vào hội nghị kinh tế của thành phố để kêu oan, như vậy không phải không có chuyện sao?
Nhâm Nhạn Đồng khẽ cắn răng, cặp môi anh đào lại hé mở, nàng khẽ hỏi.
- Không có chuyện gì.
Vương Tử Quân phất phất tay, hắn trầm giọng nói.
Sau khi nhận được lời đảm bảo của Vương Tử Quân thì Nhâm Nhạn Đồng mới cảm tháy tảng đá trong lòng mình hạ xuống. Nàng nhìn Vương Tử Quân đang ngồi đối diện với mình, trong lòng chợt cảm thấy người đàn ông này là một ngọn núi lớn, làm cho người ta sinh ra cảm giác an toàn.
- Cô còn chuyện gì không? Nếu như không thì lúc này đã muộn rồi, cô nên về nghỉ ngơi sớm đi.
Vương Tử Quân nói rồi quay sang lên tiếng với Đổng Trí Tân đang từ dưới bếp đi lên:
- Trí Tân, anh đưa Nhậm tiểu thư về nhà an toàn cho tôi.
- Vâng, bí thư Vương.
Đổng Trí Tân vốn đã có vài phương án xử lý với sự việc này, sau khi xác định người kia được bí thư Vương khuyên bảo và rời đi thì hắn mới thở dài một hơi. Dù thế nào thì một cô gái xinh đẹp xông vào nhà của bí thư thị ủy, dù không có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ bị người ta truyền ra ngoài.
Đổng Trí Tân và Nhâm Nhạn Đồng rời đi làm cho gian phòng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Vương Tử Quân vốn có vài phần men say và buồn ngủ thế nhưng lúc này đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Hắn nhìn ly trà của Nhâm Nhạn Đồng còn để lại trên mặt bàn, đầu óc bắt đầu vận chuyển.
"Giang Tiểu Vinh, còn có..."
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, hắn gặp rất nhiều người, mỗi sáng sớm trong phòng làm việc của Đổng Trí Tân có rất nhiều người chờ để được gặp mặt bí thư Vương. Cũng có người hẹn trước và không có hẹn trước, thế nhưng những người được đi vào phòng Đổng Trí Tân để chờ đợi cũng không phải tầm thường.
Sau ngày mà Vương Tử Quân gặp mặt Nhâm Nhạn Đồng, một người làm cho Đổng Trí Tân cảm thấy bất ngờ chợt xuất hiện trong phòng. Người này không có cấp bậc nào ở thành phố La Nam, nhưng hắn đến lại làm cho đám cán bộ đang đứng chờ được Vương Tử Quân triệu kiến phải đứng cả lên.
- Giám đốc Trịnh, đã vài ngày không gặp, chúc anh buổi sáng tốt lành.
- Giám đốc Trịnh, mời anh ngồi bên này, chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt nói chuyện.
- Giám đốc Trịnh, thật sự trùng hợp, đang định ngày mai đến chỗ ngài một chút, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.
Đổng Trí Tân nhì người đàn ông với bộ dạng bình tĩnh và nụ cười làm cho người đối diện sinh ra cảm giác như tắm gió xuân đang mỉm cười chào hỏi đám cán bộ cấp cục trong thành phố La Nam, trong lòng không khỏi nghĩ đến những đánh giá về người này trong thành phố La Nam: Mềm mại như ngọc, trong lòng giấu mãnh hổ.
- Chủ nhiệm Đổng, tôi đến gặp mặt bí thư Vương, không biết bí thư Vương có thời gian rảnh không?
Trịnh Khiếu Đống mỉm cười đi đến trước bàn làm việc của Đổng Trí Tân, hắn vừa lấy gói thuốc ra mời Đổng Trí Tân vừa mỉm cười nói. Đổng Trí Tân nhận lấy một điếu thuốc đặt lên bàn, sau đó cười nói:
- Giám đốc Trịnh ngài cứ chờ chút, tôi sẽ báo cáo với bí thư Vương.
Trịnh Khiếu Đống cười cười, sau đó ngồi xuống cách Đổng Trí Tân không xa. Hắn phân phát thuốc trong tay cho những người ngồi trong phòng, sau đó cười nói:
- Vậy làm phiền chủ nhiệm Đổng, nếu như sáng nay bí thư Vương không rảnh, chiều nay tôi sẽ đến.
Đổng Trí Tân khẽ gật đầu, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của mình, lại gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân đang ký duyệt văn kiện:
- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống đến.
Vương Tử Quân vẫn tiếp tục ký văn kiện không nhanh không chậm, sau khi ký xong một văn kiện thì hắn mới khẽ nói:
- Nếu đã đến thì mời anh ấy vào.
Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng rồi đi ra ngoài.
Vương Tử Quân nhìn những phần văn kiện trên bàn, ánh mắt rơi xuống nhật báo La Nam ngày hôm nay. Trên trang thứ hai của nhật báo La Nam có hình ảnh một người đàn ông đeo kính đen, người này đang mỉm cười với bốn phía, bộ dạng ung dung bình tĩnh. Phía trên hình ảnh còn có một hàng chữ màu đen: "Tấm gương phát triển điển hình!"
Trịnh Khiếu Đống đến rất nhanh, hai phút sau đã đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn vừa vào cửa thì cười nói:
- Bí thư Vương, đều muốn đến thăm hỏi ngài nhưng không trùng hợp, mong rằng bí thư Vương không trách tôi đến chậm.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên mặc áo trắng ngắn tay và quần tây đen, cảm giác đầu tiên chính là không quá giống với Trịnh Khiếu Nam. Nếu như không phải đã từng gặp Trịnh Khiếu Nam, hắn thậm chí sẽ nghĩ người đàn ông này là giáo viên trường học nào đó.
Vương Tử Quân nhìn Trịnh Khiếu Đống duỗi tay ra, hắn cười cươif, sau đó rời khỏi bàn làm việc của mình:
- Mời giám đốc Trịnh ngồi, tôi cũng thật sự kính ngưỡng đại đanh của giám đốc Trịnh từ lâu rồi.
Vương Tử Quân nói rồi khẽ nhấc tờ báo lên nói:
- Tấm gương điển hình phát triển kinh tế, thật sự rất tốt, thành phố La Nam chúng tôi muốn phát triển kinh tế thì cần những xí nghiệp gia có ánh mắt, hơn nữa muốn đầu tư lâu dài ở thành phố La Nam.
Trịnh Khiếu Đống nở nụ cười khiêm tốn nói:
- Bí thư Vương, ở trước mặt ngài tôi cũng không dám tự xưng như vậy, ngài là người cầm lái con thuyền lớn là thành phố La Nam, tôi dù thế nào cũng phải theo sát ngài trên con thuyền này.
Đổng Trí Tân nghe hai người Vương Tử Quân và Trịnh Khiếu Đống đối thoại với nhau mà trong lòng khong khỏi sinh ra cảm giác bội phục. Tuy hắn không có hảo cảm gì với Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng cũng không thể không bội phục thủ đoạn của đối phương. Hắn đặt hai ly trà xuống trước mặt hai người, sau đó khẽ rởi khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.