Bí Thư Trùng Sinh

Trịnh Khiếu Nam cũng hiểu ý nghĩ của anh mình, thế nhưng hắn lại không muốn đi dễ dàng như vậy. Câu nói của La Thường Minh chỉ là một phương diện, chủ yếu là hắn muốn phát tiếc bức bối trong lòng. Hắn nâng ly lên uống cạn, sau đó mới cười ha hả nói:

- Bí thư Vương, tôi đi làm việc trước, ngài là lãnh đạo, cũng không nên quá cứng nhắc với một tiểu dân như tôi.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly uống cạn, hắn cũng không tiếp tục dốc ly mà nhìn về phía Mễ Hoa Lâm đứng cách mình không xa rồi khẽ cười cười.

Mễ Hoa Lâm vốn luôn chú ý đến Vương Tử Quân, bây giờ thấy Vương Tử Quân gật đầu thì khẽ gật đầu với bốn tên đàn ông trẻ tuổi đi theo sau lưng mình.

- Bí thư Vương, xe của tôi lúc này còn đang bị giữ trong đội cảnh sát giao thông, anh xem có nên nói với cục trưởng Hà một tiếng, để anh ấy thả xem ra được không? Chẳng phải chỉ là vượt đèn đỏ thôi sao? Chỉ cần phạt tiền là được rồi.

Trịnh Khiếu Nam nhìn Vương Tử Quân uống cạn ly rượu, khóe miệng hắn chợt lộ ra nụ cười sáng lạn. Hắn vung tay cầm lấy một ly rượu trên chiếc mâm mà nhân viên phục vụ vừa đưa sang, sau đó dùng giọng cười nhạo nói với Vương Tử Quân. Đám người đứng xem náo nhiệt ở chung quanh cũng không khỏi đi dịch về phía này.

Đám người nơi đây phần lớn đều hiểu rõ chuyện gì xảy ra với chiếc xe của Trịnh Khiếu Nam, ngay sau ngày nhận chức thì Vương Tử Quân đã bị chiếc xe của Trịnh Khiếu Nam chặn mất lối vào ở thị ủy, Hà Tiến Chung lại càng phải giữ chiếc xe của Trịnh Khiếu Nam lại. Lúc này Trịnh Khiếu Nam chào hỏi Vương Tử Quân yêu cầu thả xe, đó chính là tiến thêm một bước chà đạp tôn nghiêm của bí thư thị ủy Vương Tử Quân.

- Khiếu Nam, cậu uống xong rồi, lên lầu ngủ đi.

Vẻ mặt Trịnh Khiếu Đống chợt biến đổi, hắn dùng giọng lạnh lẽo nói với Trịnh Khiếu Nam.

Từ sâu trong lòng Trịnh Khiếu Đống cũng không muốn quá náo loạn với Vương Tử Quân. Lúc này hắn thấy Vương Tử Quân đã đến, tức là cúi đầu với mình, chính mình cũng nên tạo ra bầu không khí tốt đẹp để cùng nhau phát tài. Dù sao Vương Tử Quân cũng là bí thư thị ủy La Nam, là lãnh đạo thị ủy, nếu áp chế quá mức thì mình cũng không có quả ngọt để ăn. Lúc này nhóm người của mình tuy chiếm thượng phong nhưng lại căn bản không thể nào làm tổn thương Vương Tử Quân. Chiêu thức của em trai mình sử dụng trước mặt bao người, điều này làm cho Vương Tử Quân khó thể xuống đài, nếu đối phương liều mạng cá chết lưới rách thì hai bên căn bản sẽ cực kỳ khó chịu và khổ sở.

Trịnh Khiếu Nam không ngờ lúc này anh mình lại có phản ứng như vậy, hắn định mở miệng lên tiếng, thế nhưng khi hắn thấy ánh mắt âm trầm của anh mình thì dũng khí bừng bừng đã tan biến sạch sẽ. Khi hắn chuẩn bị bỏ đi, đúng lúc Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Chỉ vượt đèn đỏ mà giữ xe cậu đến lúc này cũng không đúng, Trịnh Khiếu Nam, tôi có thể nói với Hà Tiến Chung một câu, để anh ấy thả xe của cậu ra.

Lời nói của Vương Tử Quân không khỏi làm cho Trịnh Khiếu Nam sững sốt, gnay cả đám người chung quanh cũng ngây cả người.

Đám người chung quanh thật sự không hiểu nổi, thầm nghĩ đầu óc của vị bí thư này có phải bị lừa đá hay không, Trịnh Khiếu Nam đã sắp bỏ đi, anh cần gì phải nói ra như vậy?

Nhưng Trịnh Khiếu Đống lại sinh ra cảm giác không đúng, vì vẻ mặt Vương Tử Quân lúc này quá bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh đến mức làm hắn cảm thấy ớn lạnh.

Lý Quý Niên đứng bên cạnh xem náo nhiệt với gương mặt treo nụ cười nhàn nhạt, lúc này hắn cũng có vài phần kinh ngạc. Vương Tử Quân làm sao vậy? Hôm nay đối phương đổi tính sao?

Gương mặt Lục Ngọc Hùng thì càng đen thêm vài phần, hắn vốn đang cố gắng ra vẻ đàm thoại với người khác, bây giờ càng không có tâm tư để tiếp tục câu chuyện. Vì vậy mà vị cục trưởng cục vệ sinh đang nói chuyện với hắn chợt cảm thấy phát lạnh, cứ tưởng mình nói gì không đúng với lãnh đạo.

- Nhưng...

Vương Tử Quân chợt thay đổi chủ đề, hắn không quan tâm đến những ánh mắt nhìn về phía mình, hắn dùng cặp mắt như đao nhìn về phía Trịnh Khiếu Nam:

- Nhưng cậu căn bản không còn cơ hội được chạy chiếc xe kia nữa đâu.

- Keng.

Ly rượu trong tay Trịnh Khiếu Đống rơi xuống đất bẻ tan tành, nhưng lúc này hắn cũng không còn tâm tư để quan tâm. Hắn nhìn vẻ mặt cực kỳ sắc bén của Vương Tử Quân, thế là trầm giọng nói:

- Bí thư Vương nói không cho Khiếu Nam chạy chiếc xe kia, như vậy nó sẽ không chạy chiếc xe kia, tôi sẽ mua cho nó chiếc xe mới.

Khi Trịnh Khiếu Đống lên tiếng thì bốn tên đàn ông trẻ tuổi đi theo sau lưng Mễ Hoa Lâm đã tiến lên vây quanh Trịnh Khiếu Nam.

- Trịnh Khiếu Nam, cậu khả nghi cố ý gây thương tích cho người khác đến tử vong, cậu đi theo chúng tôi một chuyến.

Cầm đầu nhóm người là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hắn vừa nói vừa giữ lấy cánh tay của Trịnh Khiếu Nam.

- Mày muốn làm gì? Cút ngay cho tao, tao nói cho mày biết, tao là người có bệnh tâm thần, nếu mày đụng đến tao, ông nổi điên sẽ làm thịt mày.

Trịnh Khiếu Nam chợt sững sờ, sau đó lớn tiếng nói với tên đàn ông kia, đồng tơời nắm đấm cũng đánh thẳng về phía đối phương.

Đáng tiếc người đàn ông này không phải giống như cô gái Lý Uyển Xương tìm cho Trịnh Khiếu Nam, cũng không nhẫn nhịn chịu đựng như vậy. Khi Trịnh Khiếu Nam vung tay lên tấn công thì người đàn ông kia đã vung tay lên cản lại, cùng lúc đó bàn chân cũng đá vào đầu gối của Trịnh Khiếu Nam.

Trịnh Khiếu Nam dù là người khá khỏe mạnh hung hăng, thế nhưng lúc này bị đá vào đầu gối cũng không khỏi khụy xuống đất. Người đàn ông nhanh chóng ép Trịnh Khiếu Nam phải nằm xuống đất.

- Vương Tử Quân, con bà nó mày dám bắt ông, ông nói cho mày biết, chuyện này ông không để yên đâu. Ông bị bệnh tâm thần, chuyện này tòa án đã cho ra phán quyết, tôi nói cho mày biết, dù mày là bí thư thị ủy cũng không được làm loạn.

Trịnh Khiếu Nam thật sự giống như một con thú bi thương, hắn vừa điên cuồng tránh khỏi bàn tay của bốn tên đàn ông kia, vừa lớn tiếng gào thét.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhanh chóng còng tay Trịnh Khiếu Nam, lại dùng giọng tràn đầy khinh thường nói:

- Có giấy chứng nhận tâm thần, con bà nó mày đừng gào thét làm gì cho mỏi miệng, tiểu tử, nói cho mày biết, sau này mày làm giấy chứng nhận thì chịu khó để ý một chút, cũng đừng dùng một thằng lừa đảo để ký vào giấy chứng nhận tâm thần. mới nhất ở TruyenFull.vn

Trịnh Khiếu Nam chợt ngây cả người, hắn dù thế nào cũng không ngờ người bắt mình lại trả lời một câu như vậy. Khi hắn đang sững sờ thì Trịnh Khiếu Đống đưa mắt và Hà Tiến Chung đi đến, Hà Tiến Chung cũng không nhìn Vương Tử Quân mà trầm giọng hỏi bốn người đàn ông trẻ tuổi:

- Các anh là ai? Ai cho các anh bắt người lung tung.

Người đàn ông kia thấy Hà Tiến Chung thì đưa tay chào nói:

- Cục trưởng Hà, tôi là trung đội trưởng Lưu Cương của đại đội cảnh sát hình sự, tôi phụng mệnh đuổi bắt đào phạm, đây là trát bắt giam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui