Bí Thư Trùng Sinh

Cuối cùng Trì Kim Đồ đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này người chủ sự là Vương Tử Quân, chỉ có bí thư thị ủy La Nam lúc này mới có quyền lên tiếng quyết định tất cả.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói với Hào Tử Động:

- Chủ tịch Hào, cũng không nên gấp.

Vương Tử Quân nói rồi quay sang Triệu Tranh Giáp:

- Giám đốc Triệu, sáng nay chúng ta còn sắp xếp nào khác không?

Triệu Tranh Giáp lắc đầu nói:

- Bí thư Vương, hôm nay chủ yếu là gặp mặt tập đoàn Huyền Lục mà thôi.

- Vậy làm phiền anh gọi điện thoại hỏi xem đến khi nào thì tổng giám đốc Lữ sẽ quay về, nếu như nhanh chóng quay về thì chúng ta không ngại chờ thêm một chút.

Tuy Vương Tử Quân nói rất ôn hòa nhưng Triệu Tranh Giáp lại cảm nhận được áp lực, tuy Vương Tử Quân ít nở nụ cười, thế nhưng dù gì hắn cũng là lãnh đạo lớn nhất trong nhóm người.

- Được, tôi sẽ liên lạc ngay.

Triệu Tranh Giáp nói rồi bấm số điện thoại của giám đốc Đỗ, sau khi nói vài câu thì hắn quay sang Vương Tử Quân lên tiếng:

- Bí thư Vương, phải một giờ nữa anh ấy mới đi về.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trì Kim Đồ và Hào Tử Động, sau đó hắn khẽ hỏi:

- Hai vị hôm nay có gì cần xử lý không?

- Không có chuyện gì cả.

Trì Kim Đồ thấy ý kiến của Vương Tử Quân rất phù hợp với suy nghĩ của mình, thế là hắn tranh thủ thời gian nói.

Hào Tử Động tuy không tình nguyện chờ thêm, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không phải ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, hắn cũng không được quá bướng bỉnh. Vì thế hắn nhanh chóng lên tiếng phụ họa:

- Tôi nghe theo bí thư Vương.

Vương Tử Quân cười cười nói với hai người:

- Nếu người ta còn cần hơn một giờ nữa mới về, không bằng chúng ta lợi dụng thời gian tổ chức một cuộc họp. Lần này chúng ta đến thành phố Nam Phương với mục đích chủ yếu là kêu gọi nguồn tài chính làm đường cao tốc Sơn La...

Triệu Tranh Giáp nhìn Vương Tử Quân hút thuốc rồi chậm rãi lên tiến mà không khỏi sinh ra cảm giác bội phục. Tuy hắn không biết bí thư Vương có phải thật sự trấn tĩnh như vậy hay không, thế nhưng nhìn vào bộ dạng ung dung tự tại của đối phương, rõ ràng rất có tác dụng thu thập nhân tâm.

Lời đề nghị tổ chức hội nghị của Vương Tử Quân thật sự rất không tồi, ít nhất cũng có thể hóa giải cảm giác cô quạnh khi phải ngồi đây chờ đợi. Ngay cả Triệu Tranh Giáp là người ngoài cuộc cũng cảm thấy rất có hương vị, thế là không nhịn được nói:

- Bí thư Vương, ngài nói trong thời gian mười năm có thể thu lại được tiền đầu tư làm đường cao tốc sao?

- Mười năm sẽ thu hồi được thành phẩm.

Vương Tử Quân nghĩ đến những trạm thu phí trên đường cao tốc vào đời sau, hắn dùng giọng khẳng định gật đầu nói:

- Tuyệt đối là có thể.

Khi Vương Tử Quân đang lên tiếng thì điện thoại của Triệu Tranh Giáp lại vang lên, Triệu Tranh Giáp nhìn thoáng qua dãy số điện thoại, sau đó nhanh chóng nghe máy:

- Giám đốc Đỗ, có phải tổng giám đốc Lữ đã quay về rồi không?

Nhưng câu trả lời trong điện thoại lại làm cho vẻ mặt Triệu Tranh Giáp cực kỳ khó coi, hắn ấp úng hai câu, sau đó quay sang nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương giám đốc Đỗ nói tạm thời có chút thay đổi, tổng giám đốc Lữ sẽ về muộn hơn nửa giờ.

Tuy biểu hiện của Vương Tử Quân là rất lạnh nhạt nhưng lâu lâu vẫn không nhịn được phải nhìn lên đồng hồ trên tường. Bây giờ là mười một giờ mười, nếu như đợi thêm nửa giờ, như vậy sẽ là mười một giờ bốn mươi.

- Chúng ta cùng chờ.

Lúc này Vương Tử Quân cũng không cho đám người Trì Kim Đồ cơ hội thương lượng, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.

Trì Kim Đồ và Hào Tử Động cũng hiểu, nếu như không chờ, cũng không biết đến bao giờ mới được gặp người ta. Nhưng dù là như vậy thì hai người bọn họ cũng càng thêm bức bối.

Chờ đợi buồn tẻ có đôi khi có lực đả thương con người rất lớn, tuy đồng hồ luôn quay nhưng cảm thấy thời gian luôn trôi qua rất chậm. Ánh mắt Triệu Tranh Giáp thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ, thật sự rất sốt ruột.

Tập đoàn Thần Minh bỏ sức ra giúp đỡ chủ yếu là vì muốn làm tốt quan hệ với thành phố Triệu Lô. Lúc này chính mình ra mặt không những làm cho lãnh đạo thành phố Triệu Lô phải chờ đợi, hơn nữa hai vị lãnh đạo hai thành phố khác cũng phải chờ cả buổi sáng, những chuyện này dù nói không phải là do mình, thế nhưng thật sự rất khó chịu.

Tuy Triệu Tranh Giáp không dám đắc tội tập đoàn Huyền Lục, thế nhưng trong lòng cũng không quên mở miệng chào hỏi mười tám đời nhà đối phương.

Tuy chờ đợi khổ sở, thế nhưng dưới sự kiên trì của mọi người, kim phút cuối cùng cũng đi đến đúng vị trí. Lúc này điện thoại của Triệu Tranh Giáp chợt vang lên.

- Alo, giám đốc Đỗ, tổng giám đốc Lữ đã về chưa?

Triệu Tranh Giáp bấm nút nghe, sau đó dùng giọng sốt ruột nói với bên kia.

Đầu dây bên kia ấp úng nói hai câu, sau đó gương mặt Triệu Tranh Giáp vã đầy mồ hôi. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, vừa rồi người của tập đoàn Huyền Lục gọi điện thoại đến nói, tổng giám đốc Lữ Chinh Bình gặp một người quen, hiện tại đang dùng cơm trưa với người kia.

Triệu Tranh Giáp còn chưa nói hết câu dùng cơm trưa thì ngay cả Vương Tử Quân cũng cảm thấy bụng đói kêu rột rột. Lúc này trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, tuy hắn vẫn chẳng thể xác định hôm nay chờ một buổi sáng có phải là do tập đoàn Huyền Lục cố ý hay không, thế nhưng có một điều có thẻ khẳng định chính là người của tập đoàn Huyền Lục căn bản không coi trọng nhóm người phía mình, nếu không nãy giờ cũng đã có người đến pha trà rót nước rồi.

Nhưng lúc này bỏ đi thì đến chiều phải nói thế nào? Hay là đến một công ty khác? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói với Triệu Tranh Giáp:

- Anh hỏi giám đốc Đỗ xem, tổng giám đốc Lữ của bọn họ ăn cơm xong có quay về không?

Triệu Tranh Giáp thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại trả lời như vậy, thế cho nên hắn ngây người giây lát, sau đó trầm giọng nói ra lời phân phó của Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, giám đốc Đỗ nói trong thời gian một giờ tới tổng giám đốc Lữ sẽ quay về.

Triệu Tranh Giáp nói đến đây thì giọng điệu có hơi run rẩy.

Một giờ nữa chính là mười hai giờ bốn mươi, tuy lúc này không phải là quá muộn, thế nhưng đối với nhóm người chờ cả buổi sáng như Vương Tử Quân thì thật sự là phải đàm phán với đối phương với cái bụng đói.

- Chờ thêm một chút.

Vương Tử Quân nhìn kim đồng hồ đang liên tục di chuyển, cuối cùng hắn cho ra một đáp án như vậy. Sau khi hắn nói xong cũng không trầm mặc ngồi nơi đó, hắn nói với Đổng Trí Tân:

- Trí Tân, anh đi xem khách sạn đặc sắc nhất của thành phố Nam Phương ở nơi nào, trưa nay tôi mời mọi người dùng cơm.

Lúc này Đổng Trí Tân cũng thật sự rất tức giận, hắn đã hoàn toàn xem mình là người ở bên cạnh Vương Tử Quân, thế cho nên sẽ sinh ra cảm giác chủ nhục thần cũng nhục theo. Chẳng qua nơi này không phải là thành phố La Nam, bọn họ lại đến tìm người ta kêu gọi đầu tư, lúc này người có tiền là có tất cả, mà kẻ nào có lắm tiền chẳng có tính cách và cái giá cao vời như vậy?

Hào Tử Động nghe Vương Tử Quân nói sẽ mời cơm thì trong lòng thầm không cho là đúng. Bọn họ đã đến vị trí hôm nay, căn bản không vì một bữa cơm mà tỏ ra nhiệt tình. Nhưng sự việc này dù sao cũng là ba thành phố liên thủ với nhau, nếu nhìn từ cấp bậc thì lúc này người khổ sở nhất chính là bí thư thị ủy Vương Tử Quân, vì đối phương có cấp giám đốc sở, bí thư thành phố La Nam, là chư hầu một phương ở tỉnh Sơn Nam. Ngay cả Vương Tử Quân cũng vì đầu tư mà phải nén giận, chính mình là một phó chủ tịch thường vụ thành phố thì tính là gì?

Hơn nữa Vương Tử Quân đã nói hôm nay mời khách, đây là tỏ thái độ rõ ràng, bày ra sự tôn trọng với nhóm người bọn họ. Hơn nữa dù Vương Tử Quân không mời khách thì Hào Tử Động và Trì Kim Đồ có thể làm gì được? Đây rõ ràng là tình huống mà ai ai cũng mất mặt, bọn họ sao có thể tiếp tục làm loạn được?

- Ha ha, bí thư Vương mời khách thì tôi sẽ mài dao thật sắc để cắt thịt, nhưng tôi phải nói trước, cơm do bí thư Vương quản lý, thế nhưng rượu lại la phần của tôi.

Hào Tử Động có phản ứng rất nhanh, hắn không chờ Trì Kim Đồ mở miệng mà nhanh chóng ôm việc lên người mình.

Trì Kim Đồ càng bức bối hơn cả Hào Tử Động, nhưng lúc này nghe thấy Hào Tử Động mở miệng ôm lấy phần rượu thì cũng khá hậm hực. Hắn cảm thấy uể oải vì mình ra tay quá chậm, thế là tranh thủ thời gian tỏ thái độ:

- Tốt quá, sau khi cơm nước no nê, tôi mời các vị uống trà, chúng ta đi nếm thử trà đạo chính tông.

Triệu Tranh Giáp thấy Vương Tử Quân chỉ cần nói một câu đã làm cho bầu không khí thêm nhiệt liệt, thế là càng cảm thấy Vương Tử Quân là bí thư thị ủy không tầm thường. Thầm nghĩ hèn gì Vương Tử Quân còn trẻ mà đã là bí thư thị ủy, là người làm chủ một phương, loại người như thế này chính là kẻ có tương lai vô hạn trong mắt bố mình. Tuy cơ nghiệp của Triệu Tranh Giáp chủ yếu ở thành phố Nam Phương, thế nhưng biết đâu được sẽ có cơ hội dựa lưng đại nhân vật như thế này?

Triệu Tranh Giáp thầm hạ quyết tâm, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vương Tử Quân càng thêm nóng bỏng. Hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Vương, các vị lãnh đạo, các vị cũng đừng cướp việc của tôi. Trước khi đến thì bố tôi đã căn dặn rồi, chúng tôi phải chiêu đãi các vị lãnh đạo cho thật tốt. Hơn nữa tôi đã hứa với bí thư Sở, hành trình của các vị ở thành phố Nam Phương sẽ hoàn toàn do tập đoàn Thần Minh phụ trách.

Vương Tử Quân cười ha hả nói:

- Giám đốc Triệu, chúng ta cũng không phải là người ngoài, ai mời cơm mà chẳng như nhau? Đúng rồi, nếu so với chúng tôi thì giám đốc Triệu chính là rồng ở thành phố Nam Phương, anh nên giới thiệu cho chúng tôi những món ngon ở đây, tất nhiên, điều quan trọng nhất là...

Vương Tử Quân nói đến đây thì có chút trầm ngâm:

- Ăn ngon nhưng không quá đắt, cũng đừng làm cho chúng tôi sạt nghiệp.

Sau khi nghe câu nói đùa của Vương Tử Quân thì Trì Kim Đồ và Hào Tử Động đều nở nụ cười, bọn họ tất nhiên hiểu rõ không phải là Vương Tử Quân keo kiệt, chẳng qua đó chỉ là những lời điều tiết bầu không khí mà thôi. Hào Tử Động nghĩ đến cảm giác tức giận của mình vừa rồi, hắn càng cảm thấy mình có chênh lệch lớn với Vương Tử Quân.

Vì tìm được chủ đề nên giống như mọi người có hứng thú trò chuyện với nhau, đám người càng nói càng thêm vài phần hưng phấn. Đặc biệt là Hào Tử Động, sau khi bàn luận về những món ngon với Triệu Tranh Giáp, sau đó hắn quay sang nhìn Vương Tử Quân, giống như nhất định phải được ăn những món như vậy.

Vương Tử Quân biết rõ đám người nơi đây đang nói lời mua vui với nhau, thế nhưng hắn là lãnh đạo đứng đầu, càng là đầu tàu ở sự kiện này, thế cho nên chỉ cười cười mà không mở miệng.

Vì mọi người tỏ ra hào hứng nên thời quan qua mau hơn, khi gần đến mười hai giờ thì giám đốc Đỗ đi vào phòng. Đầu tiên hắn bắt tay với Triệu Tranh Giáp, sau đó cười nói:

- Thật xin lỗi các vị, tổng giám đốc Lữ của chúng tôi tạm thời có việc đã làm cho mọi người chờ lâu, kính mong các vị lãnh đạo bao dung tha thứ cho.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười của giám đốc Đỗ, hắn đứng lên nói:

- Không có gì, xin hỏi bây giờ giám đốc Lữ có thời gian rảnh không?

- Tổng giám đốc Lữ vừa về, mời các vị theo tôi. mới nhất ở TruyenFull.vn

Giám đốc Đỗ dùng ánh mắt nặng nề nhìn Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói.

Giám đốc Đỗ đi xuyên qua một hành lang gấp khúc, đưa nhóm người Vương Tử Quân đến trước một gian phòng làm việc. Hắn khẽ gõ cửa, sau đó mời nhóm Vương Tử Quân đi vào.

Trong phòng làm việc lớn bằng hai gian phòng thường có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang tự đắc uống trà, khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì cười nói:

- Thật xin lỗi các vị, tạm thời có chuyện nên để các vị phải chờ lâu.

Nhóm Vương Tử Quân ngồi xuống, Triệu Tranh Giáp tranh thủ nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, vị này chính là tổng giám đốc Lữ Chinh Bình của tập đoàn Huyền Lục.

Triệu Tranh Giáp vốn định giới thiệu Vương Tử Quân cho Lữ Chinh Bình, thế nhưng không biết vì sao, khi hắn thấy bí thư Vương bình tĩnh ngồi đó thì chợt giới thiệu chức danh theo bản năng.

Lữ Chinh Bình tất nhiên hiểu rõ lễ tiết của người trong nước, hắn dù không nói gì nhưng lại dùng ánh mắt rất có ẩn ý nhìn Triệu Tranh Giáp.

Khi Triệu Tranh Giáp giới thiệu một lượt về nhóm người Vương Tử Quân, Lữ Chinh Bình nói:

- Bí thư Vương, thật sự xấu hổ quá, tôi hôm nay quá bận, vốn muốn hẹn ngài một thời điểm khác thích hợp hơn, không ngờ ngài lại chờ nửa ngày ở đây.

- Không có vấn đề gì, tổng giám đốc Lữ bận rộn chuyện nhân sự, chờ một chút không phải đã biểu hiện thành ý của chúng tôi sao?

Vương Tử Quân nở nụ cười lạnh nhạt rồi dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh.

Sau nhiều năm nghênh đón khó khăn và chinh chiến thương trường, Lữ Chinh Bình đã rèn cho mình một cặp mắt tinh anh, dù là bất kỳ quan viên nào, chỉ cần gặp mặt thì hắn có thể phỏng đoán được có chuyện gì. Hắn nhìn vị bí thư thị ủy trẻ tuổi trước mặt mình, trong đầu không khỏi lóe lên vài ý nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Cá nhân tôi thật sự tán thưởng với tinh thần không đạt mục đích không bỏ qua của bí thư Vương, nhưng một chuyện với người này lại là chuyện khác với người khác, tập đoàn Huyền Lục chúng tôi xưa nay luôn tuân thủ quy củ nhìn việc đối đãi với người.

- Tôi rất tán thưởng với thái độ của quý công ty, là giám đốc một xí nghiệp vĩ đại thì tất nhiên sẽ hiểu phương pháp đẩy mạnh doanh nghiệp của mình phát triển, quan trọng nhất là kỹ thuật và nhân tài, sau đó là lý niệm kinh doanh, hoàn thiện chế độ quản lý...Là những thứ mà mọi người đều phải kiên trì cố gắng.

Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà từ tay giám đốc Đỗ rồi vừa cười vừa nói.

Sau khi hai bên nói vài lời khiêm tốn, Vương Tử Quân lấy ra văn kiện tương quan đến hạng mục xây dựng và nguồn thu của đường cao tốc Sơn La, sau đó bắt đầu trầm giọng nói về hạng mục này.

Lữ Chinh Bình lẳng lặng lắng nghe lời giới thiệu của Vương Tử Quân, sau khi Vương Tử Quân giới thiệu xong thì hắn trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, những gì anh giới thiệu thật sự rất tuyệt, tôi không thể không thừa nhận phương án kêu gọi đầu tư của anh làm cho tôi thật sự rất động lòng. Nhưng cũng giống như những gì anh đã nói, đây chỉ là phương án trên giấy, lúc này chẳng qua chỉ là những lời nói suông. Nếu nói đến phương diện bỏ tiền đầu tư, dù là bản thân tôi hay là các vị lãnh đạo cao tầng của tập đoàn cũng sẽ không cho ra những quyết định hoang đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui