Bí Thư Trùng Sinh

Đầu dây bên kia chợt trầm mặc, điều này càng làm cho Lữ Chinh Bình cảm thấy bị dày vò. Hắn thật sự muốn mở miệng hỏi, rốt cuộc như vậy là sao? Nhưng hắn không có cam đảm làm càn trước mặt bố mình như vậy.

- Cậu chờ đó cho tôi, mười một giờ tôi se đến thành phố Nam Phương.

Bố nổi giận làm cho Lữ Chinh Bình cảm thấy thật sự rất khó hiểu, hắn là một thành viên của gia tộc, hắn biết rõ bố mình chạy đến sẽ có ý nghĩa thế nào. Tình huống làm cho bố mình thất thố, hơn nữa quyết định tự mình chạy đến chỉ có hai khả năng: Thứ nhất sự việc rất quan trọng; thứ hai là không tín nhiệm năng lực của mình.

Lữ Chinh Bình nghĩ đến phương diện không tín nhiệm vào năng lực của mình mà cảm thấy lạnh cả người. Bây giờ là thời điểm phi thường, nếu như chuyện này chọc giận bố mình, như vậy tất cả lo toan trả giá của mình trong những năm qua sẽ mất sạch, bố sẽ ném tâm tư sang phía những người anh em khác của hắn.

Tiếng nhạc náo nhiệt liên tục truyền ra ngoài, thế nhưng lúc này Lữ Chinh Bình căn bản không còn tâm tư quan tâm đến nó. Hắn cảm thấy rét run, hắn cố gắng suy xét xem mình đắc tội với đối phương ở điểm nào, sao đối phương lại gây ra cho mình phiền toái lớn như vậy?

Thế nhưng dù Lữ Chinh Bình có suy xét thế nào thì tất cả cũng chỉ là một mớ hỗn độn, không có bất kỳ kết quả nào. Những ngày qua hắn không đắc tội với ai, vì sao lại có kết quả như vậy? Tất nhiên đó là đã loại trừ Vương Tử Quân, vì người này thì có liên quan gì đến sự việc đang xảy ra chứ?

Hai ngày này Hào Tử Động cũng cảm thấy rất nóng lòng, dù sao thì sau lưng hắn cũng có Lâm Trường Công, bí thư Lâm Trường Công rất chú ý đến chuyện này. Nếu hắn làm không xong, hắn có thể dùng Vương Tử Quân là tấm mộc cho mình, thế nhưng hắn lại căn bản khó vượt qua kiểm tra với bí thư Lâm Trường Công.

Lâm Trường Công là một người rất gầy, hơn nữa còn đeo kính cận, nhìn qua không thấy giống bác sĩ thì cũng là một học giả. Năm xưa khi Lâm Trường Công đến thành phố Tam Hồ, khi đó Hào Tử Động căn bản không xem người này ra gì. Hào Tử Động tuy có biểu hiện phục tùng nhưng chẳng qua đó chỉ là tôn trọng theo lễ tiết. Loại lãnh đạo có hình tượng tràn đầy học vấn thường không quá trầm trọng và không có độ nặng, không giống như đám lãnh đạo to con lớn tiếng, tạo ra áp lực nặng nề.

Nhưng ngay sau đó Hào Tử Động đã thấy được sự lợi hại của bí thư Lâm Trường Công. Sau hai tháng nhận chức thì bí thư Lâm Trường Công căn bản không phát biểu ở hội nghị công khai hay bất kỳ chỗ nào khác, nhưng lần đó thành phố Tam Hồ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở khách sạn Tam Hồ, hội nghị tổ chức lúc chín giờ, trước khi tổ chức thì Lâm Trường Công cho nhân viên đóng cửa chính và điểm danh cán bộ đến tham gia. Kết quả là cho ra danh sách những người đến muộn, sau đó những người này đều phải đỏ mặt ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Càng làm cho bọn họ cảm thấy khó khăn chính là Lâm Trường Công phát biểu bằng giọng điệu rất khí phách:

- Hội nghị quyết định tăng thêm một nội dung mới, đó là mời các vị lãnh đạo ở hàng đầu tiên tiến lên phát biểu ý nghĩ của mình ở phương diện xúc tiến phát triển kinh tế địa phương.

Cán bộ không sợ phê bình, chỉ sợ bị người ta ép phải tiến lên làm rõ tâm tư của mình, hơn nữa lúc này bọn họ còn là những nhân viên đến trễ, thế nên dù là ai cũng cực kỳ xấu hổ. Chiêu thức này của bí thư Lâm Trường Công cực kỳ hiệu quả, nghe nói sau này tất cả hội nghị ở thành phố Tam Hồ nếu có sự tham gia của bí thư Lâm Trường Công, dù là thời gian địa điểm hay quy mô lớn nhỏ như thế nào, tất cả đều luôn ngay ngắn trật tự, các nhân viên đều đến trước nửa giờ. Điều này không khỏi làm cho người trong thể chế phải cảm thán, không ngờ Lâm Trường Công gầy yếu thư sinh lại có thể phát ra năng lượng lớn như vậy. Vì thế có thể thấy câu nói áp súc tinh hoa ngưng tụ lực lượng là đúng đắn thế nào.

Sau này càng tiếp xúc nhiều thì Hào Tử Động càng cảm thấy Lâm Trường Công căn bản không phải là hạng người dễ nhai. Người này là điển hình nhân tài chính trị, trong mắt hắn chỉ có công tác mà không có gì khác. Trên quan trường thì có nhiều ý nghĩ khác nhau, có người xem làm quan như sự nghiệp; có kẻ xem như thủ đoạn; có người xem như bậc thang; lại có một nhóm người xem làm quan như là một nghề nghiệp kiếm tiền. Có nhiều ý nghĩ thì tất nhiên sẽ có nhiều diễn viên, thế nhưng mặc kệ anh diễn kịch thế nào, Lâm Trường Công tôi ở chỗ này vẫn là một nhân vật không âm không dương không chính không tà. Hào Tử Động thấy rất ít người nhìn thấu Lâm Trường Công, cũng khó có người nào thật sự thấu hiểu Lâm Trường Công.

Hà Tiến Chung là một người lăn lộn quan trường lâu năm, khi suy xét một vấn đề thi chú trọng câu nói hốt thuốc đúng bệnh, lại cực kỳ chú ý quy tắc trong quan trường. Lâm Trường Công thích gì? Tất nhiên lãnh đạo thích thủ hạ hiểu ý mình, làm ra thành tích để tạo nên bước đệm cho mình tiến lên.

Nhưng phải làm sao mới lấy được hảo cảm của Lâm Trường Công? Hào Tử Động thật sự suy nghĩ rất nhiều về phương diện này, thế cho nên hắn thấy lần này mình đi theo Vương Tử Quân để đánh trận, chỉ cần chiến thắng quay vê sẽ có thể nhận được phần thưởng, nhưng không ngờ bây giờ tất cả đã mắc kẹt...

Khi đồng hồ chỉ qua con số tám giờ, đám người ngồi trong phòng của Hà Khởi Duệ chỉ biết hút thuốc mà trầm mặc không nói lời nào. Dù là Hà Khởi Duệ hay Hào Tử Động hay đám nhân viên phòng công thương đi theo, vẻ mặt ai cũng cực kỳ phức tạp, cũng dựa lưng ra phía sau ghế, khá mệt mỏi.

Thời gian dần trôi qua, đến tám giờ rưỡi thì Hào Tử Động cuối cùng cũng không nhịn được, hắn mở miệng nói:

- Chủ tịch Hà, an nói xem bây giờ bí thư Vương đã bắt đầu chưa?

- Có lẽ đã bắt đầu rồi.

Hà Khởi Duệ cũng có chút không yên, thế nhưng lúc này hắn và Hào Tử Động chính là đầu tàu nơi đây, người khác có thể rối loạn nhưng hai người bọn họ thì không thể có biểu hiện quá khác thường được.

Hào Tử Động khẽ gật đầu, hắn không nói thêm điều gì, thế là gian phòng chím vào yên lặng.

Đám người ngồi trong phòng lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hành động mạo hiểm lần này liệu có thành công hay không? Nếu như không thành công, sau đó bọn họ nên làm gì bây giờ?

Dù bọn họ chỉ là lính, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được, thế nhưng bọn họ theo chân lãnh đạo đến thành phố Nam Phương kêu gọi đầu tư, nếu đi về không công với bộ dạng xám xịt, tuy trách nhiệm là của Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ cũng cực kỳ mất mặt.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Hào Tử Động và Hà Khởi Duệ càng thêm lo lắng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Hà Khởi Duệ bắt lấy điện thoại, hắn alo một tiếng, vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái.

- Chủ tịch Hà, làm sao vậy?

- Chủ tịch Hà, ai gọi điện thoại vậy? Làm sao vậy?

- Là khách sạn gọi điện thoại, hỏi chúng ta có cần phục vụ gì không.

Hà Khởi Duệ chợt đặt điện thoại xuống rồi cười khổ nói với Hào Tử Động.

Vẻ mặt Hào Tử Động chợt có chút cổ quái, hắn là một người từng trải, hắn tất nhiên biết rõ phục vụ là cái gì. Hắn nghĩ đến tình huống Hà Khởi Duệ vừa tiếp nhận điện thoại, thế là cảm thấy rất buồn cười, nhưng lúc này thật sự không thể cười nổi.

- Chủ tịch Hà, có cần gọi điện thoại cho tổng giám đốc Triệu hay không?

Mười phút sau Hào Tử Động lại khẽ nói với Hà Khởi Duệ.

Hà Khởi Duệ tuy vẫn trầm tĩnh nhưng trong lòng thật sự rất không yên. Nếu Hào Tử Động gấp một thì Hà Khởi Duệ càng nôn nóng hơn gấp hai lần. Hắn biết rõ sự việc hôm nay đối với hai thành phố Tam Hồ và Triệu Lô có thể không thành công, nhưng đối với Vương Tử Quân lại là chuyện lớn bằng trời.

Nếu như sự việc không thành, không những cô gắng của Vương Tử Quân là uổng phí, chỉ sợ những thế lực đang ẩn giấu ở thành phố La Nam sẽ thừa thời cơ này để gây sóng gió. Tuy tất cả nhìn qua thì có vẻ rất tốt nhưng Hà Khởi Duệ là lãnh đạo lão thành ở thành phố La Nam, hắn biết rõ còn có rất nhiều thứ ở La Nam chưa bùng phát.

Sở dĩ tất cả còn ở vào trạng thái bị áp chế là vì bí thư Vương làm ra được nhiều chuyện lớn, có uy tín. Nếu bây giờ bí thư Vương gặp tổn hại, đám người không cam lòng sẽ đứng dậy gây sóng gió.

"Gọi điện thoại cho Triệu Tranh Giáp!"

Hà Khởi Duệ có chút trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Đừng gọi, tổng giám đốc Triệu cũng không đi vào.

Hào Tử Động có thể hiểu được tâm tư của Hà Khởi Duệ vào lúc này, cũng không quá chú ý đến lời từ chối của Hà Khởi Duệ. Hắn móc thuốc ra, đầu tiên ném cho Hà Khởi Duệ một điếu, sau đó phân phát cho những người còn lại trong phòng.

Hầu như chỉ sau chốc lát thì trong phòng có bảy ống khói, bầu không khí dần trở nên mù mịt.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Hà Khởi Duệ đã hút được nửa điếu chợt đưa mắt nhìn, một viên cán bộ trẻ tuổi ở bên cạnh cửa nhanh chóng chạy đến kéo cửa ra.

- Chào ngài, các vị tiên sinh, lúc này ở lầu sáu có vài chương trình ca nhạc, nếu như các vị có thời gian thì có thể xuống dưới nghỉ ngơi thư giản.

Một nhân viên phục vụ mặc áo xanh nhìn vào đám người trong phòng, sau đó dùng giọng có chút dồn dập nói.

Hắn đến đây vốn tặng vé ưu đãi, không ngờ lại gặp một đám đàn ông ngồi với nhau. Nếu không phải những người kia đều có bộ dạng hào hoa phong nhã, chỉ sợ hắn còn tưởng rằng đây là một đám xã hội đen đang gặp mặt nhau.

- Biết rồi.

Tên cán bộ trẻ tiếp nhận vé ưu đãi của tên nhân viên phục vụ, sau đó hắn khẽ gật đầu rồi đóng cửa lại.

Bầu không khí trong phòng lại khôi phục vẻ bình tĩnh, ánh mắt của mọi người đều chuyển lên chiếc đồng hồ, khi những cây kim chỉ giờ dịch chuyển thì bọn họ cũng dần trở nên căng thẳng.

Vì sao đến bây giờ còn chưa có tin tức gì? Dù Đổng Trí Tân luôn bảo trì vẻ bình thản cũng hít vào một hơi thuốc thật sâu. Hắn là thư ký cho Vương Tử Quân, có thể nói là một người cực kỳ tin tưởng vào lãnh đạo của mình. Thế nhưng lúc này căn bản chưa nhận được cuộc điện thoại nào, không phải sự việc có biến cố gì đấy chứ?

Đổng Trí Tân thâm nghĩ đến khả năng có chuyện gì đó phát sinh, thế nhưng lại mím chặt môi, căn bản không dám nói ra bất kỳ lời nào. Dù sao hắn cũng là thư ký chuyên trách của Vương Tử Quân, tuy hắn không có địa vị như Hà Khởi Duệ, thế nhưng hắn biết rõ thái độ của mình đôi khi cũng ảnh hưởng đến nhiều người.

Điện thoại yên lặng nửa giờ, cuối cùng cũng đổ chuông. Khi Hà Khởi Duệ định đưa tay cầm lấy điện thoại, hắn mới chợt ý thức được đó là điện thoại di động của mình.

Hà Khởi Duệ nhìn dãy số báo trên màn hình, hắn trầm ngâm giây lát rồi tiếp nhận điện thoại. Đó là vợ gọi điện thoại đến, hỏi khi nào thì công tác quay về. Hắn mở miệng ứng phó hai câu rồi cúp điện thoại.

Khi Hà Khởi Duệ cúp điện thoại thì chuông lại vang lên, lần này đến lượt Hào Tử Động nghe máy.

- Allo, chào ngài.

Một tiếng phổ thông có chút đông cứng từ bên kia truyền đến, chủ tịch Hào nghe thấy âm thanh phổ thông như vậy thì giống như ý thức được điều gì đó, hắn trầm giọng nói:

- Cám ơn, chúng tôi cũng không cần phục vụ.

Hào Tử Động vừa nói vừa trực tiếp cúp điện thoại. Sau một thời gian có liên hệ với nhau, mối quan hệ giữa Hà Khởi Duệ và Hào Tử Động cũng tốt đẹp hẳn lên. Hai người bọn họ đều là phó chủ tịch thường vụ, thế cho nên những ngày qua cũng không quên trao đổi kinh nghiệm với nhau.

Nếu không phải rơi vào tình huống như lúc này, sợ rằng hai người Hà Khởi Duệ và Hào Tử Động đã nói đùa với nhau bằng vài câu nghiệp vụ, nhưng lúc này hai người bọn họ căn bản không có tâm tư mở miệng vui đùa.

Hào Tử Động cũng giống như cảm thấy lời nói của mình có chút không ổn, thế nên gương mặt càng căng cứng. Nhưng hắn còn chưa kịp giữ vững biểu hiện của mình, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

- Không phải đã nói với anh rồi sao, chúng tôi không cần phục vụ như vậy.

Hào Tử Động cầm lấy điện thoại, hắn trầm giọng nói vói người phụ nữ có giọng phổ thông đông cứng ở phía bên kia.

Người ở đầu dây bên kia cũng không chờ Hào Tử Động nói cho xong, nàng dùng giọng cấp bách nói:

- Chào tiên sinh, chúng tôi không phải cung cấp dịch vụ.

- Tạm biệt.

Chủ tịch Hào căn bản không có thời gian nói chuyện với những người thế này, hắn nhanh chóng cúp điện thoại. Khi hắn cúp điện thoại, chiếc điện thoại vẫn vang lên rất ngoan cố.

Hào Tử Động cũng là một người có thực quyền ở thành phố Tam Hồ, trước nay lời nói cũng thật sự rất có độ nặng. Bây giờ hắn đứng trước mặt mọi người lại bị người ta gọi điện thoại quấy rầy, thế là tức giận đỏ mặt tía tai.

Hà Khởi Duệ dùng ánh mắt mẫn cảm nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó Hào Tử Động nghe máy:

- Có chuyện gì vậy? Tôi đã nói rồi, tôi không cần phục vụ.

Chủ tịch Hào nói ra hai chữ phục vụ khá nặng nề, nhưng hắn lại phải nhanh chóng hỏi ngược lại:

- Cô nói gì, các người là công ty gì?

- Tiên sinh, chúng tôi là người của công ty đầu tư Chính Thành Mậu, xin hỏi đây có phải là tổ kêu gọi đầu tư đường cao tốc Sơn La không?

Người phụ nữ bên kia cũng xem như thở dài một hơi, nói thật thì nàng cũng rất oan, tuy nàng cũng cung cấp dịch vụ, thế nhưng ý nghĩa của nó cũng không rộng như của chủ tịch Hào. xem tại TruyenFull.vn

- Đúng đúng, đúng vậy.

Hào Tử Động chợt nắm chặt lấy điện thoại, hắn lớn tiếng nói với đầu dây bên kia.

- Xin hỏi bí thư Vương Tử Quân có phải là lãnh đạo của các anh không?

Đầu dây bên kia dùng giọng có chút lo lắng nói.

Hào Tử Động có chút trầm ngâm, hắn trầm giọng nói:

- Lãnh đạo của chúng tôi là bí thư Vương, xin hỏi chị có chuyện gì sao?

- Là thế này, giám đốc chúng tôi rất hứng thú với hạng mục đường cao tốc Sơn La, muốn cùng quý vị bàn chuyện hợp tác, thế nên anh ấy đặc biệt để cho tôi gọi điện thoại hỏi xem khi nào các vị có thời gian, anh ấy sẽ đến thăm hỏi.

Người phụ nữ với giọng phổ thông đông cứng ở phía bên kia chợt dùng giọng lưu loát nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui