Bí Thư Trùng Sinh

Thật ra có rất nhiều địa phương mà lãnh đạo đảng ủy và chính quyền tựa lưng vào nhau, đây chính là bố cục quyền lực thường thấy nhất. Dù là tổng kết cuối năm hay ở phương diện nhiệm kỳ mới, mỗi khi nói đến ban ngành, phần lớn lãnh đạo đều mở miệng nhấn mạnh đoàn kết, làm việc thực chất, có sức sống...Nhưng thực tế là như thế nào thì mọi người hiểu rất rõ ràng, căn bản là rất thấu hiểu.

Trong quan trường chú trọng vòng quan hệ, tất nhiên điều này cũng không phải là danh chính ngôn thuận, không phô trương mà giữ lại trong người, ẩn giấu, có hương vị giống như thế giới ngầm. Nếu hai vị lãnh đạo đứng đầu có bất hòa, đám cán bộ bên dưới cũng chỉ có thể cố gắng đi thăng bằng giữa hai lãnh đạo, mắt nhìn chung quanh, lo sợ được mất, chỉ sợ mình vô ý sẽ bị lãnh đạo nhìn vào chằm chằm.

Từ khi Vương Tử Quân đi đến thành phố La Nam, cũng không vung dao kiếm với các thành viên ban ngành, thế nhưng Nhan Sĩ Tắc cảm thấy ban ngành căn bản không thể nào đoàn kết lại. Ví dụ như lúc này, chẳng qua mâu thuẫn giữa bọn họ đang ẩn giấu đi mà thôi. Vương Tử Quân là người công tác quyết đoán, cũng có người thuộc về mình, chỉ là quá trẻ tuổi, trong quan trường trẻ tuổi là không có độ nặng, không đủ lý lịch lên tiếng. Có người nói Vương Tử Quân không thiếu thứ gì cả, chỉ thiếu lý lịch, nhưng Lý Quý Niên lại là người sinh ra ở thành phố La Nam, tư cách và lý ịch rất mạnh. Lý Quý Niên vốn sẽ là bí thư thị ủy La Nam, nhưng bây giờ thì sao? Thắng làm vua nhưng kẻ bại cũng sẽ không chịu xưng thần, điều này thật sự không đơn giản.

Nhan Sĩ Tắc là người, trà trộn quan trường nhiều năm, hắn khắc sâu một bí kíp để cầu tiến, chính là vào thời điểm mấu chốt nếu muốn tiến lên mà không có ai kéo, chỉ dựa vào cái mông vểnh lên của mình, chỉ bằng năng lực của mình, chỉ sợ anh có đổ hết mồ hôi sôi hết nước mắt cũng không có thành quả gì ra hồn. Điều này cũng giống như quả phụ, nằm ngủ mà bên trên không có người.

Nhan Sĩ Tắc nghĩ đến địa vị càng ngày càng vững chắc của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam, hắn cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình, may mà chính mình trước kia không nghe lời của chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền thành phố để dựa vào Lý Quý Niên. Dù Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố nhưng độ nặng lời nói lại không bằng Phó bí thư Lục Ngọc Hùng, thế nhưng phó bí thư Lục không phải đang cực kỳ cung kính trước mặt bí thư Vương sao?

- Điều kiện của huyện Dương Phong các anh rất tốt, cần phải biến huyện Dương Phong thành một điểm sáng của thành phố La Nam, thành một huyện điển hình. Bí thư Nhan, trọng trách trên người anh cũng không nhẹ chút nào.

Vương Tử Quân móc thuốc ra ném cho Nhan Sĩ Tắc một điếu.

Nhan Sĩ Tắc dùng bật lửa châm thuốc cho Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức phát triển kinh tế huyện Dương Phong, một năm lên một bậc, hai năm biến đổi lớn, nếu không làm được điều này thì ngài cứ trách tội.

Sau khi kết thúc hành trình đến huyện Dương Phong thì Vương Tử Quân quay về chú tâm vào đường cao tốc Sơn La, vì có được sự thúc đẩy của Vương Tử Quân, công tác chuẩn bị đang được tiến hành khẩn trương. Bạn đang đọc chuyện tại

Trong thời gian một tuần này ngoài công tác thì cũng có vài việc gia đình được truyền đến, tất nhiên tất cả đều liên quan đến con trai của Vương Tử Quân. Vì cháu trai, Vương Quang Vinh gần đây căn bản không có yêu cầu gì với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương lão gia tử mở miệng, lão đành phải kiên quyết gọi điện thoại cho con tai Vương Tử Quân.

Thư ký trưởng Vương dùng giọng thấm thía cường điệu Vương Tử Quân về tầm quan trọng của giáo dục gia đình với con trẻ, vì vậy nên bố là người không thể thiếu trong công tác giáo dục và phát triển của trẻ nhỏ. Tổng hợp lại thì thư ký trưởng Vương cho ra một kết luận: Vương Tử Quân nhất định phải đảm đương trách nhiệm của người làm bố, phải đưa Mạc Tiểu Bắc và con trai về thành phố La Nam.

Vương Tử Quân tất nhiên đồng ý với ý kiến của bố mình, hắn cũng hy vọng bố có thể nói vài lời với bố vợ, nhanh chóng để hai bên đạt thành ý kiến. Thư ký trưởng Vương nghe vậy thì cười ha hả, lại nói sang chuyện khác. Nhưng Vương Tử Quân lại không tha, kiên trì ép bố mình phải liên hệ. Cuối cùng Vương Quang Vinh vì quá bất đắc dĩ mà chỉ có thể mở miệng nói thật:

- Nói chuyện với bố vợ của con, bố thật sự thấy có áp lực.

Vương Quang Vinh nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng không mở miệng ép buộc, cũng may mà sự việc đã được thương lượng khá tốt, hắn cũng không quá lo lắng. Hắn gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Bắc, hỏi có cần nói với bố vợ và ông cụ hay không, Mạc Tiểu Bắc không ngờ lại thẳng thắn sảng khoái nói:

- Không cần.

Thái độ của Mạc Tiểu Bắc làm cho Vương Tử Quân thật sự vui mừng. Khi vị trí của hắn ngày càng cao thì hắn càng cần một gia đình ổn định làm hậu thuẫn. Làm quan là như vậy, dù anh có đi thuận buồm xuôi gió thế nào cũng không thể gánh thêm phiền hà vì chuyện hôn nhân, nếu không sẽ vì nhỏ mà mất lớn. Dựa vào lời nói của phòng tổ chức thì thấy rõ ràng, đó là trong nhà đầy chuyện lớn nhỏ còn chưa giải quyết xong, sao có thể bình định thiên hạ?

Sau ba ngày chờ đợi thì Vương Tử Quân cuối cùng cũng nhận được đáp án, Mạc Tiểu Bắc được chuyển đến phân khu La Nam, nhưng quân hàm của Mạc Tiểu Bắc khá cao, làm cho các đồng chí phân khu La Nam thật sự phải cân não.

Cũng may tất cả cũng không cần Vương Tử Quân phải cân não nhiều, sau đó đã có tin tức Mạc Tiểu Bắc sắp đến nhận chức ở phân khu La Nam, điều này làm hắn cảm thấy rất vui.

Khi ở một mình thì Vương Tử Quân cũng không có yêu cầu quá cao với nhà cửa, nhưng Mạc Tiểu Bắc và con trai sắp đến, hắn cũng không thể không tu sửa lại nhà cửa của mình. Nhưng đây là nhà cửa nhà nước, vì vậy Vương Tử Quân cũng không muốn đại tu, hắn thầm nghĩ trước khi Mạc Tiểu Bắc đến thì mình chỉ cần sơn lại là được.

Tin tức Vương Tử Quân muốn sửa nhà vừa truyền đi thì trước cổng nhà đã rất náo nhiệt, mỗi tối luôn có người tìm đến tận cửa, hoặc là lãnh đạo đến báo cáo công tác, hoặc là đám cán bộ lòng vòng muốn tu sửa nhà cho Vương Tử Quân. Hơn nữa bây giờ vị trí lãnh đạo đứng đầu phòng quản lý sự vụ cơ quan đang trống, rất nhiều người căn bản không quen biét lại thông qua đủ mọi quan hệ để tìm đến với Vương Tử Quân. Tình cảnh ném một tảng đá làm bùng lên hàng ngàn con sóng như thế này không khỏi làm cho hắn cảm thấy bất ngờ.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không dám chậm trễ với đám người này, vì sợ mang đến danh tiếng xấu là không chịu nhận người; thế nhưng hắn lại nói rất khách khí với đám người có tâm tư nóng hổi, cũng không quên chừa lại đường sống cho bọn họ. Nếu không cần gánh nặng tâm lý, như vậy cũng không cần đắc tội với bọn họ, biết đâu sẽ có ngày hắn phải dùng bọn họ.

Ngài hôm nay Vương Tử Quân đang xem xét phương án của Lý Quý Niên với hội nghị xúc tiến thương mại trong phòng làm việc thì tiêng gõ cửa vang lên, hắn ngẩng đầu nói mời vào, chợt thấy thư ký trưởng Kim Điền Lạc đi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui