"Vương Tử Quân cố ý làm như vậy!"
Khi đỏ mặt tía tai thì Trình Hiểu Bình cho ra kết luận như vậy. Nhưng dù cho ra kết luận như thế thì nàng cũng không thể làm gì hơn được, chẳng lẽ chạy đến trước mặt nói: Vì sao ngài không quan tâm đến tôi sao?
Trình Hiểu Bình cắn răng thật chặt mà không nói lời nào, nàng đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chợt thấy rất nhiều người đang nhìn về phía mình. Hơn nữa những ánh mắt này đều có biến hóa rất thần bí, giống như có chút lạnh nhạt, lại có chút như hả hê.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ đi đến bên cạnh Trình Hiểu Bình, hắn nhìn thoáng qua nàng rồi nói:
- Chủ tịch Trình, lúc này tiệc rượu sắp bắt đầu, chị đi xem còn chỗ nào chưa chuẩn bị tốt không.
Trình Hiểu Bình vội vàng đồng ý một tiếng, sau đó đi sang phía bên cạnh. Nàng thầm hiểu đây là Nguyễn Chấn Nhạc giải vây cho mình, đỡ cho nàng làm ra những chuyện đáng xấu hổ. Tuy nàng hiểu rõ điều này nhưng trong lòng lại không thoải mái.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Vương Tử Quân đang nói chuyện với Tề Tự Tuyển, trong lòng chợt bùng lên cảm giác may mắn. Vương Tử Quân này chẳng những có thủ đoạn, hơn nữa làm việc cũng không chịu nhường ai. Nếu như mình đụng phải một vị chủ tịch thành phố như vậy, mình căn bản sẽ không có thời gian khá giả.
- Bí thư Vương, nói ra thì tôi thật sự hối hận vì không tham gia hạng mục đường cao tốc Sơn La, nếu như sau này có cơ hội, hy vọng hai thành phố chúng ta có thể đẩy mạnh hợp tác.
Tề Tự Tuyển vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa dùng giọng thoải mái nói.
Tề Tự Tuyển thật sự đã nói những lời không quá khách sáo về hạng mục đường cao tốc Sơn La. Sau khi Vương Tử Quân đi đến thành phố Nam Phương kêu gọi đầu tư quay về tỉnh Sơn Nam, Tề Tự Tuyển cảm thấy cuộc sống của mình khó thể bình an, nhưng hắn có thể oán ai được? Quyết định này là của bản thân hắn.
Tề Tự Tuyển thấy hạng mục chói mắt như đường cao tốc Sơn La lại không phải là của mình, thế là trong lòng sinh ra cảm giác phẫn hận, nhưng khốn nổi hạng mục tốt đẹp này lại do chính hắn đẩy ra. Khi hắn còn đang oán trách mình, không biết là kẻ nào lại bắt đầu nhắc đến tình huống Vương Tử Quân đến tìm hợp tác với thành phố Thiền Duyên.
Có thể nói là quần chúng cực kỳ cần đường cao tốc, Vương Tử Quân không thành công thì không ai nói gì, nhưng khi hạng mục được chứng thực thì kẻ nào cũng nhảy xổ ra lên tiếng. Tuy những lời kia không dám nói trước mặt Tề Tự Tuyển, thế nhưng Tề Tự Tuyển thật sự có thể đoán được có nhiều người đem khoản nợ này tính lên đầu mình.
Ngu ngốc, tụt hậu, ánh mắt quá ngắn, tội nhân lịch sử của thành phố Thiền Duyên...Những vòng nguyệt quế như vậy được nhân dân thành phố Thiền Duyên ném lên đầu Tề Tự Tuyển.
Dư luận tuy nhiều nhưng cũng không quá lớn, Tề Tự Tuyển chỉ có chút tức giận, sau đó xem như nó chưa từng tồn tại. Nhưng một vài cựu chiến binh lại không quan tâm, bọn họ trực tiếp phê bình hắn, hơn nữa còn có cựu chiến binh chạy đến tận phòng làm việc vung tay múa chân vào công tác của hắn. Nói hắn đến liên hệ với Vương Tử Quân, để xem có thể cho đường cao tốc chạy xiên qua thành phố Thiền Duyên hay không? tại TruyenFull.vn
Tề Tự Tuyển thật sự khó chịu với lời nói của đám người cựu chiến binh kia, thế nhưng hắn vẫn cố gắng tỏ ra tiếp nhận lời đề nghị. Hắn dùng ngôn từ chính xác để nói với các vị cựu chiến binh để đảm bảo, dù mình tự thân đến tìm gặp Vương Tử Quân, cũng nhất định phải làm cho đường cao tốc chạy qua thành phố Thiền Duyên.
Trước khi đến thành phố Đông Bộ thì Tề Tự Tuyển thật sự hạ quyết tâm, hắn thậm chí còn đặc biệt tổ chức một hội nghị thường ủy, để cho đám thường ủy thành phố nghĩ biện pháp nên làm sao tiếp cận sự kiện này.
Vương Tử Quân nghe những lời đi thẳng vào vấn đề của Tề Tự Tuyển, hắn không khỏi nhìn thoáng qua đối phương. Với cấp bậc của đám người bọn họ lúc này thì mặt mũi là phương diện cực kỳ quan trọng, bây giờ Tề Tự Tuyển mở miệng thừa nhận mình phạm sai lầm, thật sự mạnh hơn đám người cứ giữ khư khưu không nhận sai rất nhiều.
- Hai thành phố chúng ta tiếp giáp núi sông, vì sao lại không có cơ hội hợp tác được? Sau này kính mong bí thư Tề quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
Người ta kính mình một thước, mình sẽ kính lại một trượng, lúc này Tề Tự Tuyển cúi đầu nhận sai, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không thất lễ.
Sau đó Tề Tự Tuyển cũng không đề cập đến phương án mở rộng một nhánh của đường cao tốc Sơn La đi qua thành phố Thiền Duyên, hắn cùng trò chuyện với Vương Tử Quân về những phương diện khác. Lúc này hai bên trò chuyện không động đến lợi ích của bản nhau, hơn nữa Tề Tự Tuyển lại cố gắn dùng lời nịnh nọt, thế cho nên tiếng cười liên tục vang lên.
Khi hai người Vương Tử Quân và Tề Tự Tuyển đang trò chuyện vui vẻ thì chợt nghe thấy tiếng cười lớn từ nơi xa không xa truyền đến, tiếng cười kia rất vang dội, thế là trong nhà hàng giống như tràn đầy tiếng cười.
Theo đó Vương Tử Quân thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang cười lớn, bên cạnh chính là chủ tịch thành phố Sơn Viên là Quan Quả Đống. Lúc này Quan Quả Đống cũng nở nụ cười vui vẻ, hắn đứng bên cạnh người đàn ông kia với bộ dạng rất thân cận.
- Bí thư Tề, đó là ai vậy?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn người đàn ông phía bên kia rồi khẽ nói.
Tề Tự Tuyển cũng đưa mắt nhìn người kia, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì cười nói:
- Là Thành Kiếm Xã của tập đoàn Bất Lão Khang.
Thủ tướng nói đến đây thì có chút do dự:
- Bất Lão Khang chuẩn bị mở một nhà máy ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng còn chưa quyết định địa điểm, nhiều người nhìn vào mà thèm.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì Bất Lão Khang, ba năm trước cái tên này còn vô danh, nhưng khi phong trào nước uống bảo vệ sức khỏe phát triển mạnh, Bất Lão Khang dựa vào nước Bất Lão Khẩu Phục mà nổi tiếng, trở thành một nhãn hiệu đồ uống được ưa chuộng.
- Bí thư Tề, ngài cũng có ý nghĩ với chuyện này sao?
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến tài liệu của tập đoàn Bất Lão Khang, sau đó khẽ nói với Tề Tự Tuyển.
- Nếu nói không có ý thì là giả, tôi đã cố gắng tranh thủ, thế nhưng muốn Bất Lão Khang đầu tư ở thành phố Thiền Duyên là một điều không dễ dàng. Dù là thành phố Sơn Viên hay thành phố Đông Bộ đều vượt mặt Thiền Duyên chúng tôi.
Tề Tự Tuyển nói đến đây thì chỉ vào Quan Quả Đống:
- Vì muốn Thành Kiếm Xã đầu tư vào tỉnh Sơn Nam, Quan Quả Đống mời người này đến tỉnh Sơn Nam, còn tự mình ra sân bay nghênh đón.
Có thể được chủ tịch Quan Quả Đống của thành phố Sơn Viên ra tận sân bay nghênh đón, rõ ràng cho thấy sự coi trọng của thành phố Sơn Viên với hạng mục này là như thế nào. Thành phố Sơn Viên chính là tỉnh thành của thành phố Sơn Nam, sức cạnh tranh của nó cũng không phải là bất kỳ thành phố nào có thể so sánh được.
- Hèn gì.
Vương Tử Quân dùng giọng nhàn nhạt trả lời một câu, trong lời nói chút không biết xấu hổ.
- Hì hì, người ta tuổi trẻ đắc ý, hơn nữa bên hông quấn bạc triệu, đây là tư bản để đắc ý, hơn nữa bây giờ nhiều người nịnh nọt hắn, thế cho nên giống như đã quên đi tất cả.
Tề Tự Tuyển thật sự nói những lời trúng tim đen, nhưng bây giờ hắn nói ra những lời như vậy với Vương Tử Quân vào trường hợp này, ý nghĩa rằng hắn muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không phải không biết Tề Tự Tuyển hạ thấp tư thái như vậy với tâm tư gì, nhưng chuyện kia hắn cũng không muốn để cho Tề Tự Tuyển dễ dàng lấy được. Dù làm một phân nhánh đường cao tốc đi qua thành phố Thiền Duyên, hắn cũng phải làm cho Tề Tự Tuyển hiểu rõ, nếu bỏ qua cơ hội mà muốn tìm lại, căn bản phải trả một cái giá đắt.
- Bí thư Tề, nếu ngài có tính toán như vậy, ngài nên cố gắng một chút, ngài cũng đừng nên đứng đây nói chuyện với tôi, nên đi đến làm sâu sắc mối quan hệ với thần tài bên kia mới đúng. Biết đâu anh đi sang và có thể ôm về một con gà đẻ trứng vàng cho thành phố Thiền Duyên?
Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nở nụ cười nói với Tề Tự Tuyển.
Tề Tự Tuyển thầm nghĩ, anh mới là thần tài của tôi. Tuy người ta đỏ mắt vì hạng mục Thành Kiếm Xã đưa đến, khốn nổi có tiến lên tranh cướp cũng khó có được, hơn nữa dù có lấy được cũng không thể so sánh với đường cao tốc Sơn La. Anh còn chưa biết vì hạng mục đường cao tốc Sơn La mà có biết bao nhiêu cựu chiến binh tìm đến cửa phòng làm việc của tôi không?
Khi Tề Tự Tuyển chuẩn bị mở miệng thì Lý Quý Niên đi về phía Quan Quả Đống. Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố La Nam, tất nhiên cũng không muốn mãi đứng trong bóng tối của Vương Tử Quân, vì vậy hắn muốn tiến lên nói vài câu với Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống tuy vội vàng kéo Thành Kiếm Xã đến đầu tư ở thành phố Sơn Viên, thế nhưng Lý Quý Niên đến chào hỏi, hắn không thể bỏ mặc được. Dù sao thì Lý Quý Niên cũng là chủ tịch thành phố, hơn nữa là một người cùng cấp với mình.
- Giám đốc Thành, giới thiệu cho anh một người bạn, đây là chủ tịch Lý Quý Niên của thành phố La Nam.
Quan Quả Đống có chút do dự, sau đó trầm giọng giới thiệu. Tuy lời giới thiệu có vẻ rất đúng mực, nhưng người ta lại rất coi trọng những gì ẩn giấu bên trong.
Quan Quả Đống giới thiệu Lý Quý Niên cho Thành Kiếm Xã trước tiên, điều này rõ ràng coi Thành Kiếm Xã là khách quý. Lý Quý Niên tất nhiên hiểu rõ ràng, nhưng hắn cũng biết thân phận của Thành Kiếm Xã, hắn cũng không nói gì hơn được.
Đồng thời Lý Quý Niên là cán bộ lãnh đạo, hắn còn phải bày ra bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ. Sau khi Quan Quả Đống giới thiệu xong thì hắn đưa tay nói:
- Chào mừng giám đốc Thành đến thành phố La Nam chúng tôi khảo sát một phen.
Thành Kiếm Xã cung khẽ đưa tay ra bắ tay với Lý Quý Niên, lại dùng giọng tùy ý nói:
- Chào chủ tịch Lý.
Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố La Nam, tuy bây giờ bị Vương Tử Quân áp chế quá mạnh, thế nhưng trong mắt người khác cũng là một vị lãnh đạo có tiếng. Lúc này hắn nể mặt Thành Kiếm Xã, chính mình chủ động muốn bắt tay, đối phương lại có biểu hiện lạnh lẽo, làm cho hắn cảm thấy rất mất hứng.
Lý Quý Niên là người mềm nhũn trước mặt Vương Tử Quân, nhưng trước mặt người khác thì hắn căn bản không phải quả hồng. Đặc biệt Thành Kiếm Xã chỉ là một lãnh đạo xí nghiệp, hắn cũng không có tâm tư kêu gọi tập đoàn Bất Lão Khang vào thành phố La Nam.
- Nghe nói giám đốc Thành chuẩn bị xây dựng chi nhánh Bất Lão Khang ở tỉnh Sơn Nam, với độ tuổi của giám đốc Thành mà có được thành tích như bây giờ, thật sự là tuổi trẻ tài cao.
Lý Quý Niên nói ra vài chữ tuổi trẻ tài cao với âm thanh sắc bén, rõ ràng ý nghĩa của nó cũng không phải là tán thưởng Thành Kiếm Xã. Lúc này Thành Kiếm Xã có thể tay không gây dựng cơ đồ, tất nhiên không phải là người tầm thường. Tuy khi gây dựng cơ đồ thì hắn tỏ ra cực kỳ cẩn thận, nhưng khi làm ăn ngày càng tăng tiến, đám quan viên địa phương càng kéo tay hắn xưng anh em, thì hắn dần sinh ra cảm giác kiêu ngạo.
Thành Kiếm Xã thấy Lý Quý Niên là một vị chủ tịch thành phố, nhưng như vậy thì có là thế nào? Xí nghiệp của hắn không đặt tại thành phố La Nam, hơn nữa hắn cũng không có ý đầu tư ở La Nam, Lý Quý Niên căn bản là hạng người không cần quan tâm. Bây giờ nghe thấy chủ tịch Lý nói như vậy, Thành Kiếm Xã cười hì hì nói:
- Chủ tịch Lý quá khen rồi, tôi chỉ là xí nghiệp nhỏ, thật sự không đáng nhắc tới. Ha ha, những loại xí nghiệp như chúng tôi chỉ sợ không thể lọt vào mắt xanh của chủ tịch Lý được.
Quan Quả Đống thấy Thành Kiếm Xã và Lý Quý Niên nói lời không hay với nhau thì có chút gấp gáp, hắn lúc này cũng không oán Thành Kiếm Xã, ngược lại cảm thấy Lý Quý Niên quá không hay. Mình khổ sở lắm mới có quan hệ với Thành Kiếm Xã, còn chưa kịp kéo hạng mục thì Lý Quý Niên đã chạy đến đấu khẩu với Thành Kiếm Xã rồi.
Người này có phải đã ăn phải thuốc súng rồi không? Trong lòng Quan Quả Đống lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn thật sự không thể để cho hai người kia tiếp tục níu kéo nhau, thế là hắn cười nói:
- Chủ tịch Lý, tôi còn có chút chuyện cần bàn với giám đốc Thành, nếu có gì thì đến tối chúng ta tâm sự sau.
Thái độ của Quan Quả Đống làm cho Lý Quý Niên rất thất vọng, nhưng Quan Quả Đống đã mở miệng, hắn cũng chỉ có thể nở nụ cười đông cứng rồi đi về một hướng khác. Khi Lý Quý Niên rời đi thì Thành Kiếm Xã cười nói:
- Chủ tịch Lý đi thong thả, nếu có thời gian tôi sẽ nhất định đến thành phố La Nam thăm hỏi ngài.
Ai cũng có thể nghe thấy lời nói của Thành Kiếm Xã căn bản không có thành ý, thậm chí còn có hương vị khiêu khích. Nhưng trong những bữa tiệc như thế này thì địa vị của thương nhân tăng lên khá mạnh, đừng nói là một vị giám đốc xí nghiệp lớn như Thành Kiếm Xã.
Vương Tử Quân nhìn thấy Lý Quý Niên đi từ bên kia về phía này, hắn tiến lên hai bước rồi thản nhiên nói:
- Chỉ cần là bạn thì thành phố La Nam chúng tôi sẽ hoan nghênh.
Vẻ mặt Thành Kiếm Xã chợt biến đổi, hắn tất nhiên nghe và hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân. Nếu không phải là bạn thì tốt nhất không cần phải đi, thái độ của anh sẽ không được hoan nghênh ở thành phố La Nam.
- Ha ha, chủ tịch Quan, vị này chính là...
Thành Kiếm Xã nhìn Vương Tử Quân rồi hỏi Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống thấy Vương Tử Quân đi đến thì thật sự có chút đau đầu, lần này hắn còn chưa làm gì lại Lý Quý Niên lại đến gây sự, thế là trong lòng thầm sinh ra cảm giác tức tối. Thầm nghĩ Lý Quý Niên anh không lo việc của mình, đến gây phiền phức cho tôi làm gì?
Thành Kiếm Xã đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn chờ Quan Quả Đống giới thiệu. Hắn thấy tên kia có độ tuổi ngang mình, dù là lãnh đạo cũng không phải cấp cao, hơn nữa có thể Quan Quả Đống sẽ biết đối phương.
Nếu như Quan Quả Đống không biết, Thành Kiếm Xã có thể nhân tiện hỏi tôn tính đại danh của tên kia, đây là một chuyện rất đáng chờ mong. Khi hắn đang chờ đợi thì chợt nghe thấy Quan Quả Đống trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi giới thiệu với anh, đây là giám đốc Thành của tập đoàn nước giải khát Bất Lão Khang.
- Giám đốc Thành, đây là bí thư thị ủy La Nam, bí thư Vương Tử Quân.
Quan Quả Đống giới thiệu không khác gì trước đó với Lý Quý Niên, ngoài thay đổi tên Lý Quý Niên thành Vương Tử Quân thì cũng không có nội dung gì khác, nhưng những lời giới thiệu như vậy lại hoàn toàn có hiệu quả khác.
Vẻ mặt Thành Kiếm Xã chợt đỏ bừng, hắn nhìn nụ cười lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra cảm giác bực bội, nhưng lúc này cơn tức của hắn lại không thể phát ra được.
- Thì ra là giám đốc Thành, chào anh, tôi còn có chút việc, cũng không quấy rầy hai vị.
Vương Tử Quân tuy nói hai vị nhưng ánh mắt chỉ nhìn một mình Quan Quả Đống.
Vẻ mặt Thành Kiếm Xã chợt tái nhợt, nhưng hắn cũng không thể lên tiếng. Lúc này Quan Quả Đống lại nghĩ đến quan hệ giữa Vương Tử Quân và Lý Quý Niên, hắn biết rõ lúc này Vương Tử Quân ra mặt cho Lý Quý Niên, cũng không phải chứng minh quan hệ của hai người này là rất tốt.
Nếu như không phải thì sao lại như vậy? Quan Quả Đống suy nghĩ nhiều vấn đề, hắn chợt nhớ đến một câu: Nô tài của tôi thì tôi thích đánh sẽ đánh, thích mắng sẽ mắng nhưng không cho phép người ngoài động vào.