Nguyễn Chấn Nhạc nhìn những chiếc xe đạp điện, hắn nghĩ những thứ này đều là "di sản chính trị", thật sự không hay ho gì. Nhưng dù hắn khó chịu thế nào thì cũng phải giới thiệu kỹ về nhưng chiếc xe đạp điện kia, dù sao hắn cũng là bí thư thị ủy Đông Bộ.
- Chủ tịch Lưu, chủ nhiệm Nam, sản nghiệp sản xuất xe đạp điện của thành phố Đông Bộ chúng tôi dù được khởi công hai năm nhưng đã là một trong những sản nghiệp trụ cột của thành phố, đặc biệt là phương diện nghiên cứu phát triển pin tích điện, càng ở vào vị trí đứng đầu cả nước...
Nguyễn Chấn Nhạc dù không mấy vui vẻ vì khu sản xuất xe đạp điện được Vương Tử Quân xây dựng, nhưng hắn cũng hiểu rõ tình huống, rất nhiều phương diện giới thiệu rất rõ ràng.
Phó chủ tịch Lưu nghe những lời giới thiệu như vậy thì không ngừng gật đầu, cũng yêu cầu đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ cần phải tiến thêm một bước để giúp đỡ các công ty kỹ thuật cao, để cho những xí nghiệp thế này có thể cạnh tranh trên cả trường quốc tế.
Phó chủ tịch Lưu khi nói chuyện cũng chú ý truyền thống trong nước, mỗi lần đến một gian hàng đều nghe rõ những nét chính, sau đó quy nạp ở ba điểm: Rất tốt, giúp đỡ, ý kiến.
Sau khi phó chủ tịch Lưu đi về phía gian hàng khác, Nguyễn Chấn Nhạc mới thở dài một hơi, trong lòng thầm kêu may mắn vì lão già kia không tiếp tục mở miệng hỏi, nếu như công nhân tiếp tục nói những lời cảm tạ Vương Tử Quân, như vậy hắn là bí thư thị ủy cũng rất mất mặt. Tuy hắn thầm kêu may mắn, nhưng sau đó có không ít lời bàn luận xì xào ở trong gian hàng thành phố Đông Bộ.
- Này, sao tôi thấy triển lãm lần này giống như bí thư Nguyễn ca tụng công đức cho bí thư Vương vậy nhỉ?
- Tôi cũng thấy như vậy, nhưng ca tụng công đức thì thế nào? Các xí nghiệp lớn trong thành phố chúng ta đều được đẩy mạnh xây dựng và phát triển vào thời của bí thư Vương Tử Quân. Nếu không triển lãm thì không có ai thấy rõ, một khi đưa ra, tất nhiên đều là thành tích của bí thư Vương.
Tuy những âm thanh này là rất khẽ nhưng vẫn truyền vào trong tai của Nguyễn Chấn Nhạc. Tuy hắn rất mất hứng với những lời nghị luận như vậy nhưng vẫn cố gắng tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
Phó chủ tịch Lưu có hứng thú rất lớn, sau khi đi thăm gian hàng thành phố Đông Bộ thì tiếp tục đi theo con đường đầy hoa cỏ đến trước gian hàng thành phố Sơn Viên. Bí thư La Nhân Uy của thành phố Sơn Viên luôn đi theo sau phó chủ tịch Lưu, bây giờ thấy các vị lãnh đạo đi đến trước gian hàng của mình, thế là nở nụ cười vui vẻ nói:
- Chủ tịch Lưu, đây là gian hàng của thành phố Sơn Viên. Những năm gần đây chúng tôi dựa vào ưu thế địa lý của bản thân Sơn Viên để cố gắng phát huy tác dụng là động cơ thúc đẩy tỉnh Sơn Nam phát triển kinh tế, đưa ra ba yêu cầu kêu gọi đầu tư, bốn điều cần xúc tiến, thiết thực chứng thực chiến lược đẩy mạnh giáo dục...
La Nhân Uy mở miệng báo cáo công tác rất rõ ràng mạch lạc, những lời ra khỏi miệng cũng đã được tính kỹ càng, rất chắc chắn, chứa đựng thần thông. Lão giới thiệu kỹ càng về thành phố Sơn Viên, sau đó đưa phó chủ tịch Lưu đi vào bên trong gian hàng của mình.
Tỉnh Sơn Nam chỉ cho ra yêu cầu thấp nhất với tiêu chuẩn gian hàng, thế nhưng mức cao nhất lại tự do nắm giữ. Vì biểu hiện thực lực mạnh mẽ của mình mà thành phố Sơn Viên thật sự đầu tư rất lớn, không những các gian hàng nhỏ bên trong đều cực kỳ khí thế, lại càng là rực rỡ muôn màu, thể hiện đầy đủ phương diện nội tại mạnh mẽ của thành phố Sơn Viên.
Phó chủ tịch Lưu tuy chủ yếu là đến cổ vũ cho thành phố Đông Bộ, thế nhưng đi đến tỉnh Sơn Nam, tất nhiên hắn cũng rất quan tâm đến tình huống ở nơi này. Sau khi nghe những lời giới thiệu của La Nhân Uy, lão chợt dừng lại trước gian hàng ó hơn chục chiếc xe hơi. Text được lấy tại
Căn bản không cần phó chủ tịch Lưu mở miệng hỏi, đám nhân viên đi theo đã nhanh chóng hiểu ý. La Nhân Uy nhìn thoáng qua Thạch Kiên Quân, sau đó mới cười nói:
- Chủ tịch Lưu, những chiếc xe này đều được sản xuất ở nhà máy xe hơi Mãnh Lân của thành phố Đông Bộ. Tuy nhiều khía cạnh vẫn không khác gì xe liên doanh, thế nhưng lại là nhãn hiệu mà chúng tôi tự động làm chủ.
- Tự chủ sản xuất xe hơi, rất tốt.
Phó chủ tịch Lưu rất chú ý đến phương diện tự chủ nhãn hiệu sản xuất xe trong lời nói của La Nhân Uy. Sau khi mở miệng hỏi về công nghệ sản xuất xe hơi, lại hỏi thêm về vài tình huống của nhà máy sản xuất xe hơi Mãnh Lân, cùng giám đốc của nhà máy trò chuyện với nhau vài phút, sau đó mới rời khỏi gian hàng của thành phố Sơn Viên với bộ dạng còn chưa mấy thỏa mãn. Nhưng trước khi đi thì phó chủ tịch Lưu vẫn không quên cho ra vài yêu cầu với La Nhân Uy về phương diện tự chủ nhãn hiệu của nhà máy xe hơi.
La Nhân Uy ở bên cạnh vừa đảm bảo sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của lãnh đạo, vừa đề xuất phó chủ tịch Lưu viết lại cho nhà máy vài chữ. Phó chủ tịch Lưu có chút do dự, sau cùng vui vẻ đồng ý với lời thỉnh cầu của La Nhân Uy.
Đám nhân viên công tác ở bên cạnh nhanh chóng đưa giấy mực đã chuẩn bị tốt ra ngoài, nhưng ngay sau đó lại có một tình huống nho nhỏ diễn ra, đó là bút lông vừa mua căn bản là chưa mềm đầu.
La Nhân Uy nhìn phó chủ tịch Lưu chậm rãi nhúng đầu bút vào nước để làm mềm phần lông mà trên trán vã mồ hôi, ánh mắt Hào Nhất Phong nhìn về phía lão cũng không mấy vui vẻ. May mà phó chủ tịch Lưu rất tha thứ, luôn cười nói với nhóm người Hào Nhất Phong, cùng chờ đầu bút lông mềm ra trong nước.
Khi bốn chữ "công ty Mãnh Lân" xuất hiện trên giấy thì La Nhân Uy và Quan Quả Đống đều thở dài một hơi. Nhưng hai người này cũng cảm thấy tức giận, đám người để cho hai người bọn họ nổi giận chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn.
Hào Nhất Phong nói vài câu xưng tụng chữ viết của phó chủ tịch Lưu, sau đó mọi người cùng nhau rời khỏi gian hàng của thành phố Sơn Viên. Phó chủ tịch Lưu nhìn đám người đông đúc vây quanh gian hàng thành phố Sơn Viên, lão nói với đám người:
- Hội chợ triển lãm lần này làm khá tốt, có kinh nghiệm tốt, cần cố gắng duy trì, nhưng tiêu chuẩn của hội chợ nên cao hơn một chút.
- Chủ tịch Lưu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ chăm chú tổng kết kinh nghiệm lần này, coi hội nghị xúc tiến thương mại là cơ hội để phát triển kinh tế tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong tuy nói không quá lớn nhưng âm thanh lại tràn đầy quyết tâm.
Nguyễn Chấn Nhạc đứng sau lưng đám người Hào Nhất Phong, hắn nhìn thấy tất cả, trên mặt chợt lộ ra nụ cười. Tuy lúc này lãnh đạo nói đến thành phố Sơn Viên, nhưng nó không phải quan trọng đối với hắn.
Quan trọng là thành phố Đông Bộ tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại lần này được tỉnh ủy và lãnh đạo quốc gia cảm thấy thỏa mãn, điều này đã làm hắn đạt đến mục đích.
Khi mọi người đang có tâm tư khác nhau, chợt nghe thấy Thạch Kiên Quân nói:
- Chủ tịch Lưu, bên này là gian hàng của thành phố An Dịch, thành phố An Dịch là một trugn tâm của tỉnh Sơn Nam, có lực thúc đẩy mạnh mẽ với sự phát triển kinh tế của toàn tỉnh Sơn Nam.
Phó chủ tịch Lưu nhìn gian hàng ở đối diện, lão cất bước đi đến. Lúc này phó chủ tịch Lưu tỏ ra phối hợp đã làm cho nụ cười của Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân càng thêm sáng lạn, bọn họ theo sát phó chủ tịch Lưu đi về phía gian hàng của thành phố An Dịch.
- Đây là cái gì vậy?
Khi đi đến bên chiếc màn hình còn chưa xốc màn của thành phố La Nam, phó chủ tịch Lưu chợt dùng giọng tò mò hỏi.
- Điều này...
Đám người đi chung quanh phó chủ tịch Lưu cũng không rõ màn hình lớn kia dùng làm gì, khi có một số người không biết trả lời thế nào, chợt có người cười nói:
- Chủ tịch Lưu, đó là màn hình huỳnh quang, đây là gian hàng của thành phố La Nam, nó chủ yếu dùng để tuyên truyền.
Khi âm thanh kia vang lên, Vương Tử Quân đi ra với nụ cười trên môi. Hắn khẽ gật đầu với Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, giọng điệu trầm bổng.