Bí Thư Trùng Sinh

Sáng sớm thức dậy, Lý Quý Niên thật sự cảm thấy có chút bức bối, tuy quần áo sạch sẽ vẫn được đặt sẵn ở đầu giường, thế nhưng hắn nghĩ đến chuyện hôm qua và luôn cảm thấy ngứa răng.

"Con bà nó, bị một tên khốn gian thương làm cho mình khó xuống đài, nếu không phải có bí thư Vương, chỉ sợ mình sẽ mất mặt!"

Lý Quý Niên nghĩ đến gương mặt La Nhân Uy, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

- Chủ tịch Lý.

Thư ký Tiểu Trần thấy Lý Quý Niên đi đến thì vội vàng khẽ chào hỏi:

- Ngài ăn sáng bây giờ chứ?

- Ừ, đợi lát nữa tôi ra ngoài ăn cháo.

Lý Quý Niên khoát tay rồi nhìn thoáng qua thư ký, sau đó khẽ nói:

- Có người tìm tôi không?

- Không ạ!

Tiểu Trân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

Tiểu Trần tất nhiên hiểu những gì xảy ra với chủ tịch Lý, vì vậy hôm nay hắn cực kỳ chú ý. Hắn rất sợ chọc giận Lý Quý Niên, như vậy những cố gắng nhiều năm của hắn sẽ hóa thành bọt nước.

- Bí thư Vương có trong phòng không?

Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.

- Bí thư Vương vừa ra ngoài một chuyến, bây giờ đã quay về rồi.

Tiểu Trần lần này trả lời rất chậm, dù sao bây giờ hắn cũng không hiểu chủ tịch Lý có ý gì, vì vậy lời nói càng thêm chú ý.

Lý Quý Niên vừa nghe nói Vương Tử Quân chạy ra ngoài một chuyến, hắn có chút do dự, sau đó đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân. Tuy cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân đóng chặt, thế nhưng hắn đi đến bên cửa vẫn có thể nghe thấy tình huống náo nhiệt bên trong.

Lý Quý Niên có chút do dự, hắn bắt đầ gõ cửa. Hắn gõ được hai cái thì có người mở cửa ra.

- Chào chủ tịch Lý.

Đổng Trí Tân thấy người đến là Lý Quý Niên thì vội vàng mở miệng chào hỏi. Tuy những gì xảy ra hai ngày qua thật sự làm cho Lý Quý Niên mất mặt, thế nhưng dù sao thì Lý Quý Niên vẫn là chủ tịch thành phố.

Lúc này người ngồi trong phòng đều nở nụ cười chào hỏi Lý Quý Niên, Vương Tử Quân lại càng đứng lên nói:

- Chủ tịch Lý, vừa rồi chúng tôi còn đánh cuộc xem anh ngủ đến lúc nào, lại không ngờ hôm nay anh thức dậy sớm như vậy, xem ra ông trời nhất quyết bắt tôi phải mời cơm trưa rồi.

Lý Quý Niên ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nở nụ cười nói:

- Bí thư Vương, vấn đề này cũng không thể oán trách tôi được, nếu trước khi tôi thức dậy ngài đến cho ra chỉ thị, tôi dù muốn tỉnh cũng ráng nằm trên giường không ngồi dậy.

Trong phòng vang lên tiếng cười lớn, Kim Điền Lạc chợt cười nói:

- Chủ tịch Lý, đám người chúng tôi chỉ sợ ngài và bí thư Vương liên thủ với nhau, thế cho nên mới ngồi cả đây không cho bí thư Vương và anh có cơ hội như vậy.

Sau khi nói vài câu chê cười thì Vương Tử Quân cười nói:

- Hôm nay là ngày thứ hai của hội chợ xúc tiến thương mại, cũng là một ngày rất quan trọng. Tuy chúng ta không nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng có thể thấy tất cả thành phố tham gia đều đang cực kỳ cố gắng, mọi người ai cũng tranh thủ hội chợ lần này để kêu gọi về thành phố mình thật nhiều hạng mục đầu tư.

Bầu không khí trong phòng chậm rãi bình tĩnh lại, dù sao đây cũng là chuyện lớn, nếu như làm không xong thì thành phố La Nam sẽ rất mất mặt.

- Bí thư Vương, công ty đầu tư Đông Du đã khảo sát một ngày ở núi Cô Yên Sơn, cuối cùng tình nguyên bỏ ra hai trăm triệu để cùng chúng ta khai phá Cô Yên Sơn, nhưng bọn họ đề xuất muốn chiếm 60% cổ phần.

Hà Khởi Duệ khẽ gạt tàn rồi báo cáo với Vương Tử Quân.

Hai trăm triệu có thể nói là một con số rất lớn với thành phố La Nam, ngoài đường cao tốc Sơn La thì thành phố La Nam trước nay căn bản chưa từng có hạng mục nào vượt qua hai trăm triệu. Hơn nữa một khi ký kết hạng mục này, dù là thành phố La Nam căn bản không ký thêm hạng mục nào ở hội chợ lần này, ít nhất cũng chiếm được vị trí cao lúc bế mạc tổng kết hội chợ.

Ánh mắt Hà Khởi Duệ rất bình tĩnh, thế nhưng rõ ràng là hắn giúp đỡ cho điều kiện này. Dù sao thì thành phố La Nam cũng không cần bỏ ra xu nào lại có 40% cổ phần. Nếu dựa theo hạn ngạch mà công ty Đông Du sẽ đầu tư, như vậy tài chính của thành phố La Nam sẽ có nguồn thu rất lớn.

Đám người khác cũng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, dù sao thì chuyện này cũng cần sự đồng ý của bí thư Vương. Hơn nữa hạng mục này là do bí thư Vương vận tác, bí thư chưa nói lời nào thì căn bản không ai dám lên tiếng.

Lý Quý Niên thật sự cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, nếu như hắn có thể quyết định thì đã sớm lên tiếng, nhưng đáng tiếc hắn là một chủ tịch thành phố thế nhưng căn bản không có quyền lên tiếng ở sự kiện này.

Dù sao đó cũng là hạng mục được Vương Tử Quân thúc đẩy, nhưng Lý Quý Niên đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong ánh mắt có vài phần bức thiết.

Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm, hắn thấy rõ phản ứng của đám người ngồi chung quanh mình, càng hiểu rõ ý nghĩ của bọn họ là như thế nào. Nhưng hắn lại càng là người hiểu rõ giá trị của hạng mục Cô Yên Sơn, hắn suy tư một lát rồi nói:

- Tôi đồng ý với hợp tá của công ty Đông Du, nhưng tôi cảm thấy cần điều chỉnh lại việc phân chia cổ phần. Chủ tịch Hà, anh nói cho giám đốc Trần, nói rằng tôi muốn 45% cổ phần thuộc về thành phố La Nam.

Bốn mươi lăm phần trăm, tuy chỉ hơn năm phần trăm, thế nhưng nếu nhìn vào con số đầu tư hai trăm triệu thì rõ ràng là không nhỏ.

Hà Khởi Duệ lo lắng người ta sẽ không đồng ý, thế là hắn do dự một lát rồi nói:

- Bí thư Vương, nếu như công ty Đông Du không đồng ý thì sao?

- Nói cho bọn họ biết, nếu bọn họ không đồng ý với chúng ta, như vậy chúng ta sẽ đi tìm công ty khác để tiến hành hợp tác. Đồng thời anh nói lội ra vài tình huống khảo sát Cô Yên Sơn của công ty khác với tổng giám đốc Trần.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Hà Khởi Duệ, hắn nở nụ cười tự tin nói.

Hà Khởi Duệ khẽ gật đầu, hắn đồng ý với ý kiến của Vương Tử Quân, hắn cũng rất tự tin ở phương diện này. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ căn cứ vào những cuộc điện thoại giới thiệu không dứt của những người quen, đã chứng tỏ hạng mục du lịch Cô Yên Sơn kia có độ nặng như thế nào.

- Bí thư Vương, ngày mai hội chợ sẽ kết thúc, nếu như không ký kết được hạng mục Cô Yên Sơn, chỉ sợ thành tích của thành phố chúng ta sẽ vẫn rớt về phía sau.

Kim Điền Lạc đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ mở miệng nhắc nhở.

Lý Quý Niên cũng nghĩ như vậy. Dù sao bây giờ lãnh đạo tỉnh cũng rất coi trọng hội chợt xúc tiến thương mại, nếu như thành phố La Nam không ký kết được hạng mục Cô Yên Sơn, chỉ sợ thành tích của La Nam sẽ là cuối cùng.

Lý Quý Niên tuy có chút vội vàng nhưng cũng chỉ dám nhìn về phía Vương Tử Quân mà thôi, tuy hắn có lựa chọn của mình, nhưng lúc này Vương Tử Quân mới là người quyết định.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt của mọi người, trong lòng thầm hiểu bọn họ quan tâm đến thứ gì. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:

- Hội chợt xúc tiến thương mại lần này thực chất là để kêu gọi đầu tư, chúng ta cần phải phô bày ra những thứ gì tốt nhất của thành phố La Nam. Lúc này hạng mục du lịch Cô Yên Sơn đã được mở rộng, đã đạt được mục đích của chúng ta, còn phương kiện ký kết, chúng ta cũng không vội.

- Có thể tiếp nhận điều kiện của chúng ta thì hai bên ký hợp đồng đầu tư, nếu như muốn dùng phương diện hội chợ sắp kết thúc để uy hiếp, như vậy rõ ràng là hợp tác cũng như không, thật ra chẳng có gì là khác nhau.

Vương Tử Quân tuy nói không quá lớn nhưng xem như quyết định sự việc. Tuy hắn nói rất đơn giản thế nhưng Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố lại biết rất rõ, Vương Tử Quân rốt cuộc đang gánh chịu bao nhiêu áp lực.

Nhưng thật lòng thì Lý Quý Niên rất hy vọng hạng mục du lịch Cô Yên Sơn sẽ được ký kết trước lễ bế mạc, dù sao thì thành phố Đông Bộ cũng sẽ làm tổng kết vào thời điểm bế mạc, đó là phương diện cực kỳ quan trọng, thể hiện lực kêu gọi đầu tư của các thành phố.

Lý Quý Niên dù nghĩ như vậy nhưng lại không nói nên lời, dù sao Vương Tử Quân mới là bí thư thị ủy, hắn chỉ là chủ tịch thành phố, lực lên tiếng kém hơn khá nhiều.

Khi Lý Quý Niên đang thầm suy nghĩ đến nhiều vấn đề mà vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, chợt nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng:

- Chủ tịch Lý, tôi có việc cần nhờ anh.

- Bí thư Vương, ngài có gì cứ sắp xếp, tôi nhất định sẽ dùng hết sức để hoàn thành.

Lý Quý Niên trả lời cực kỳ nghiêm trang, trong lòng hắn lại càng chờ mong vào công tác mà Vương Tử Quân chuẩn bị sắp xếp cho mình.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Trong số những hạng mục cực kỳ quan trọng của thành phố La Nam chúng ta tham gia hội chợ lần này ngoài du lịch Cô Yên Sơn còn có rượu Huyền Lộ Dịch, nếu hạng mục này được thao tác tốt, tuyệt đối không kém du lịch Cô Yên Sơn. Chủ tịch Lý nên phụ trách cụ thể với hạng mục này.

Hạng mục Huyền Lộ Dịch? Lý Quý Niên nghe nói hôm qua Vương Tử Quân cho người đưa vài đạo nhân từ núi Cô Yên Sơn đến đây, không phải là đạo nhân kia có liên quan đến rượu Huyền Lộ Dịch đấy chứ? Tuy hắn cảm thấy hạng mục rượu Huyền Lộ Dịch căn bản không thể nào so sánh được với du lịch Cô Yên Sơn, thế nhưng Vương Tử Quân đã mở miệng, hơn nữa hôm qua bí thư Vương là người ra tay giải vây cho mình, thế là hắn phải tiếp nhận.

- Vâng, tôi nhất định sẽ chấp hành chỉ thị của bí thư ngài.

Lý Quý Niên trầm ngâm giây lát rồi cười ha hả nói.

Vương Tử Quân sao lại không nhìn rõ tâm tư của Lý Quý Niên? Nhưng hắn cũng không giải thích nhiều ở sự kiện này, một là không dùng, đã dùng là phải tin, hắn tin Lý Quý Niên cũng hiểu điều này.

Sau khi nói chuyện hơn nửa giờ ở phòng làm việc của Vương Tử Quân, Lý Quý Niên đi về phòng của mình. Hắn vừa vào cửa thì thư ký Tiểu Trần đưa đến một đống lớn văn kiện.

- Chủ tịch Lý, đây là văn kiện của sự kiện Huyền Lộ Dịch, bí thư Vương nói tôi đưa đến cho ngài.

Tiểu Trần đặt văn kiện lên bàn làm việc của Lý Quý Niên rồi cười nói.

Lý Quý Niên nhìn những văn kiện trên bàn mà hơi nhíu mày, thế nhưng hắn vãn phải cầm lên xem. Chuyện này là Vương Tử Quân giao cho hắn, nếu như hắn không làm tốt thì thật sự mất mặt.

Khi Lý Quý Niên cầm văn kiện lên thì chuông điện thoại vang lên, chợt nghe thấy phó thư ký trưởng phụ trách công tác tiếp đãi nói:

- Chủ tịch Lý, giám đốc Thành của công ty Bất Lão Khang muốn gặp ngài.

- Thành Kiếm Xã tìm mình làm gì?

Lý Quý Niên xem như hiểu rõ tình huống của Thành Kiếm Xã trong những ngày qua, đối phương vì muốn xây dựng một nhà máy Bất Lão Khang, vì có hạng mục trong tay nên được đám cán bộ lãnh đạo tỉnh Sơn Nam coi như phượng hoàng. Nhưng đó chỉ là những người có tính toán với hạng mục của Thành Kiếm Xã, Lý Quý Niên chính là Lý Quý Niên, hắn biết rõ Thành Kiếm Xã căn bản sẽ không xây dựng nhà máy ở thành phố La Nam, thế cho nên trong lòng cũng không có ý muốn gặp Thành Kiếm Xã.

"Không muốn mà được sao?" xem tại TruyenFull.vn

Lý Quý Niên lại tiếp tục nâng tài liệu lên xem, hắn khẽ dựa lưng lên ghế, bộ dạng nhàn nhã.

Nhưng còn chưa được hai phút thì chuông điện thoại vang lên, Lý Quý Niên nghe thấy tiếng chuông thì cau mày, hắn cầm điện thoại lên.

- Chủ tịch Lý, giám đốc Thành của công ty Bất Lão Khang nói anh ấy muốn gặp ngài, là vì muốn bàn chuyện xây dựng nhà máy Bất Lão Khang ở thành phố La Nam.

Phó thư ký trưởng ở bên kia lại lên tiếng xin chỉ thị.

- Cái gì? Bàn việc xây dựng nhà máy ở thành phố La Nam?

Lý Quý Niên tuy là người có tố chất khá cao, thế nhưng lúc này nghe được lời nói ở phía bên kia mà cũng không khỏi sững sờ.

Ngay cả chủ tịch thành phố Sơn Viên là Quan Quả Đống cũng phải cầu vị giám đốc này đến xây dựng nhà máy địa bàn của mình, nhưng bây giờ viên giám đốc hung hăng vênh váo kia lại chủ động đến bàn với Lý Quý Niên về việc xây dựng nhà máy ở thành phố La Nam. Điều này làm cho Lý Quý Niên cảm thấy kinh dị, đầu tiên hắn nghĩ rằng đối phương có phải đang đùa giỡn với mình hay không?

Trong đầu Lý Quý Niên chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, thầm nghĩ về tính chân thật trong lời nói của giám đốc Thành. Hắn sở dĩ nghĩ như vậy cũng là vì có lý do. Dù hắn là chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng hắn cũng không có tâm tư đối phó với những người không có thành ý. Lúc này hắn nhìn vào phương diện khách quan, nếu xem xét phương diện khách quan thì thành phố La Nam đừng hòng cạnh tranh với thành phố Sơn Viên, thậm chí còn không thể nào cạnh tranh được với thành phố Triệu Lô.

Vị trí địa lý của thành phố La Nam căn bản không bằng các thành phố khác, hơn nữa Lý Quý Niên và Vương Tử Quân căn bản không khách khí với Thành Kiếm Xã, đặc biệt là hôm qua bí thư Vương vì bảo vệ thể diện cho mình mà đổ rượu ướt đũng quần của Thành Kiếm Xã. Dưới tình huống này nếu Thành Kiếm Xã còn muốn đầu tư nhà máy ở thành phố La Nam, trừ khi đối phương bị điên, nếu không sẽ là không bao giờ.

- Tôi không rảnh.

Chủ tịch Lý suy xét thật sự cẩn thận, sau đó nói ra ba chữ như vậy.

Phó thư ký trưởng bên kia muốn nói gì đó, thế nhưng ba chữ cứng rắn của lý quý niên đã bịt kín tất cả lối đi.

Thành Kiếm Xã ngồi trong phòng khách, vẻ mặt tuy có biểu hiện vô cùng lạnh nhạt nhưng trong lòng thật sự rất sốt ruột. Hắn nhìn chậu cây cảnh bên cạnh phòng nhưng lỗ tai lại chú tâm nghe ngóng cuộc gọi của phó thư ký trưởng bên kia.

Đáng tiếc là Thành Kiếm Xã tuy có thính lực cao vời nhưng lại không nghe được chủ tịch Lý ở bên kia mở miệng nói những gì. Lúc này hắn mới thật sự hối hận vì hôm qua mình đã đắc tội với Lý Quý Niên.

Gió mây thay đổi, không ngờ bây giờ mình đích thân đến gặp Lý Quý Niên. Khi bị Lý Quý Niên từ chối, Thành Kiếm Xã sinh ra ý nghĩ muốn đi, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn áp chế cảm giác bức bối của mình.

Huyền Lộ Dịch không những làm cho Thành Kiếm Xã cảm thấy nguy cơ, còn làm hắn thấy được kỳ ngộ. Nếu như hắn có thể nắm trong tay quyền sản xuất rượu Huyền Lộ Dịch, như vậy công ty Bất Lão Khang sẽ tiến lên bậc thang mới. Vì vậy hắn xem xét lợi hại, cuối cùng phải đi đến khu văn phòng của thành phố La Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui