Vương Tử Quân nở nụ cười nói với Tiểu Na:
- Chào Tiểu Na, sau này nếu tôi và Tiểu Bắc có bận rộn thì làm phiền cô trông Tiểu Bảo dùm.
Tiểu Na nở nụ cười ngượng ngùng, nàng cúi đầu thấp hơn vài phần. Vương Tử Quân thấy cô gái kia đỏ mặt, thế là cảm thấy rất hài lòng. Khi Mạc Tiểu Bắc đến thì hắn cũng muốn tìm một người trông con, thế nhưng công tác quá bận rộn, hắn còn nhiều quyết sách cần cho ra chỉ thị, thế nên định chờ Tiểu Bắc đến rồi nói. Cuối cùng vẫn là ông cụ suy nghĩ chu đáo, đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự kiện này.
Trên đường đi cũng không phải thích hợp nói chuyện, Tiểu Lý xin chỉ thị của Vương Tử Quân, sau đó chạy xe về phía khu nhà thị ủy. Tiểu Lý là người thành phố La Nam, hắn tương đối quen thuộc tình hình giao thông ở thành phố La Nam, thế là chỉ sau mười phút lái xe thì đã đi đến khu nhà thị ủy.
Tuy nhà của bí thư Vương không phải là nhà mới, thế nhưng vì phu nhân của bí thư đến, vì vậy mà đám người trong phòng quản lý sự vụ cơ quan được một phen chạy loạn. Vài vị phó phòng bận rộn trước sau, cuối cùng mới thu dọn một căn nhà trong khu nhà dành cho cán bộ thị ủy, điều này làm cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thở dài một hơi.
Gió mát thổi lên, không khí dịu dàng thoáng đãng, Vương Tử Quân khẽ ôm lấy Mạc Tiểu Bắc ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn nhà. Text được lấy tại
Tiểu Bảo Nhi nằm trên một chiếc xe nhỏ, có một tấm vải sa mỏng che đậy tiểu tử này lại. Vương Tử Quân nhìn gương mặt hồng hào của con mình khi ngủ, không khỏi cảm thấy tràn đầy ấm áp.
Nếu so sánh với Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc đang dựa vào vai hắn, nàng đang ngủ. Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác kỳ quái, hắn biết vợ mình chăm con mệt mỏi, thế nhưng không dễ ngủ như vậy đấy chứ? Hơn nữa đây cũng không phải là phong cách của nàng.
Một lúc lâu sau Vương Tử Quân đánh thức Mạc Tiểu Bắc, nàng nói trên người hắn có một mùi vị đặc trưng, gối đầu lên rất thoải mái. Vương Tử Quân không nói cho nàng biết, thậm chí nước miếng của nàng còn nhiễu cả lên người hắn.
Vương Tử Quân ngược lại rất thích nhìn Mạc Tiểu Bắc như vậy, hắn thích nhìn bộ dạng khờ khạo ngốc nghếch của nàng, tất nhiên cơ hội này là không nhiều, vì nàng quá thông minh.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua, bóng tối như một tấm màn vô tận che phủ tất cả vạn vật.
Vương Tử Quân thức dậy đúng bảy giờ sáng, khi hắn thức tỉnh thì thấy ở bên cạnh mình là con trai mập mạp đang ngủ say sưa trên nôi, hai bàn tay nắm lại thật chặt. Tối qua hắn bị con trai đánh thức lúc nửa đêm, thế là hắn mới đặt nôi ở bên cạnh và mở miệng tự biên tự diễn một bài dân ca, cuối cùng mới có thể ru con trai vào giấc ngủ.
- Anh tranh thủ rửa mặt ăn điểm tâm.
Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ trang phục ở nhà rón rén đi vào trong phòng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt yêu thương nhìn con, sau đó vội vàng thức dậy. Hắn đơn giản đi rửa mặt, sau đó thấy trong nhà đã chuẩn bị sẵn bữa sáng nóng hôi hổi. Một tô cháo vàng óng ánh, trứng gà luộc, bánh bao nhỏ, sữa, còn có cả một dĩa rau. Điều này không khỏi làm hắn cảm khái là có vợ ở bên cạnh thật sự khác hẳn, hắn tiến lên định hôn vợ một cái, thế nhưng thấy ánh mắt của nàng nhìn mình thì dừng lại.
Vương Tử Quân nhìn Tiểu Na đang đoan chính dọn thức ăn lên bàn, thế là không khỏi thè lưỡi nở nụ cười. Trước tiên hắn ăn trứng gà luộc, cảm thấy ngon hơn tự mình làm rất nhiều, sau đó lại ăn một chén cháo, cảm thấy rất thoải mái. Bình thường hắn ăn khá chậm, hôm nay hợp khẩu vị, lại ăn vui vẻ, thế cho nên nhanh chóng xử lý chén cháo trong tay.
Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười nói:
- Anh ăn nhanh như vậy làm gì?
Vương Tử Quân nở nụ cười ngại ngùng, hắn cố ý ăn chậm một chút, nhưng dù thế nào thì cũng nhanh hơn Mạc Tiểu Bắc. Hai người ăn cơm, sau đó nhìn nhau cười, Mạc Tiểu Bắc khẽ cúi đầu nói:
- Thấy anh ăn nhiều như vậy, em cảm thấy rất vui, trước kia em thật sự quá khờ, vì công tác mà bỏ quên cả chồng.
Vương Tử Quân chợt phát hiện vợ mình sau khi có con thì biến đổi rất lớn, thì ra đây mới chính là thứ quan trọng nhất.
...
Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, tất nhiên sẽ không có ai dám quản giờ đi làm của lãnh đạo. Nhưng hắn là bí thư thị ủy, thật sự có khá nhiều việc cần phải giải quyết, không có tình huống đặc thù thì hắn căn bản sẽ luôn làm gương tốt, mỗi ngày đều đi làm từ sớm.
Bảy giờ năm mươi Đổng Trí Tân và lái xe đã đến dưới lầu, khi thấy Vương Tử Quân ra khỏi nhà thì Đổng Trí Tân nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe giúp lãnh đạo.
Lái xe cũng tràn đầy nụ cười, ngày hôm qua thư ký trưởng Kim đã nói chuyện với hắn, dù không được làm lái xe cho bí thư Vương, điều này làm hắn có chút tiếc nuối, nhưng hắn lại được xuống làm một phó khoa của phòng quản lý sự vụ cơ quan, xem như là lựa chọn tốt.
Từ khu nhà cho cán bộ thị ủy đến đơn vị mất hơn năm phút đi xe, trên đường đi Vương Tử Quân khích lệ lái xe đến đơn vị mới cần làm cho tốt, có việc gì cần cứ đến phòng làm việc của hắn.
Lái xe tất nhiên sẽ không động một chút là đến tìm gặp Vương Tử Quân, thế nhưng lời căn dặn của bí thư Vương thạt sự làm hắn cảm thấy rất hưởng thụ. Những lời này được bí thư Vương nói ra, rõ ràng mình làm lái xe nửa năm qua cũng không quá uổng công.
- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, công tác thật tốt, không làm ngài xấu hổ.
Lái xe kích động nói ra vài lời, cuối cùng vì gấp rút mà thật sự cảm thấy khó hít thở.
Vương Tử Quân cười cười, hắn khẽ vỗ lên vai lái xe, xem như một lời cổ vũ.
Vương Tử Quân cảm thấy không hài lòng với viên lái xe này, có một lần hắn đến thành phố Nam Phương công tác, buổi tối muốn đến dùng cơm với Tần Hồng Cẩm. Sau khi xong việc công thì hắn nói buổi tối đến nhà bạn chơi, không cần Đổng Trí Tân đi cùng, chỉ cần cho lái xe đến đưa đi một đoạn là được. Đổng Trí Tân gật đầu cười cười, hầu hạ hắn lên xe. Đổng Trí Tân cũng rất thức thời, đứng chờ mãi đến khi xe chạy đi thật xa. Vương Tử Quân nhìn lại, thấy Đổng Trí Tân đứng nơi đó, giống như phía sau xe có ánh mắt đang nhìn mình. Vương Tử Quân ngồi vào trong xe, Đổng Trí Tân quay đầu bước đi ngay giống như sẽ sợ bất kính với lãnh đạo.
Sau đó đến khu nhà Tần Hồng Cẩm, Vương Tử Quân đi xuống xe, hắn muốn đến khách sạn dùng cơm tối, sợ có vấn đề nên cố ý bắt xe chạy đi. Tần Hồng Cẩm là người phụ nữ thông minh, nàng có thể dễ dàng tìm được hắn.
Vương Tử Quân đi ra khỏi khu nhà thì thấy xe mình vẫn chờ, hắn thật sự có chút mất hứng nhưng không phát tác. Lái xe thấy hắn thì đi ra mở cửa xe, Vương Tử Quân nói:
- Cậu vất vả rồi, thật ra đây đến khách sạn cũng không bao xa, tôi vừa ăn cơm xong, muốn đi tản bộ, cậu cũng không cần đến đón, nếu cần xe tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Lái xe dùng giọng cẩn thận nói:
- Tôi gọi điện thoại cho ngài không được, gọi điện thoại vào khách sạn không ai nghe máy, thế nên dứt khoát đến đây chờ ngài.
Lái xe cũng xem như trung thành tận tâm, tất nhiên không thể trách được, nhưng điều này lại làm Vương Tử Quân không thoải mái, hắn cảm thấy người này không thông suốt hiểu ý như Đổng Trí Tân.
Sau này có một thương nhân hỏi lái xe xem Vương Tử Quân đang ở đâu, ngày hôm đó Vương Tử Quân đi làm, hắn đang ngồi xem báo trong phòng làm việc, lái xe chợt đi vào. Từ buổi sáng lúc đó bí thư Vương thì hắn giống như e ngại Đổng Trí Tân mà không lên tiếng, bây giờ đến phòng làm việc của lãnh đạo lại tỏ ra thần bí nói:
- Bí thư Vương, có một thương nhân hỏi tôi rằng ngài đang ở chỗ nào, tôi nói bí thư Vương có nhắc nhở, có gì cứ đến phòng làm việc tìm anh ấy.
Vương Tử Quân nói:
- Tốt, cậu làm rất tốt, không nên nói với ai, đó là quy củ.
Lái xe lại nói có nhiều người hỏi nhưng tôi không nói gì.
Vương Tử Quân nhắc lại lần nữa:
- Tốt, cậu làm rất tốt.
Sau đó lái xe mới đắc ý bỏ đi, có lẽ vì nghĩ rằng mình được Vương Tử Quân tín nhiệm nên khi đi đường có bộ dạng ưỡn ngực ngẩng đầu rất khí thế.
Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy mất vui, đi theo bên cạnh lãnh đạo nếu chỉ có lòng trung là chưa đủ. Hắn thật sự có ý nghĩ muốn đổi người, đúng lúc Tiểu Bắc đưa một người từ thủ đô đến, vậy là hắn dứt khoát mượn cớ đổi lái xe.
Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc, hắn uống xong một ly trà thì Kim Điền Lạc đi vào. Thư ký trưởng Kim ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Vương Tử Quân theo thói quen rồi nói:
- Bí thư Vương, ngày hôm qua chính ủy phân khu gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn đi hoan nghênh trung tá Mạc đến thành phố La Nam. Tôi thấy anh vừa đoàn tụ với vợ, thế cho nên để anh ấy hai ngày sau hãy nói đến chuyện này.
- Thư ký trưởng Kim, anh làm rất tốt, nhưng làm phiền anh nói với đồng chí chính ủy, nói là Tiểu Bắc còn phải nghỉ ngơi hai ngày, sau khi sắp xếp xong chuyện nhà cửa sẽ đi làm.
Vương Tử Quân ném một điếu thuốc cho Kim Điền Lạc rồi khẽ nói.
Mạc Tiểu Bắc là việc tư của Vương Tử Quân, loại chuyện này nên giao cho Kim Điền Lạc đi thực hiện, điều này làm cho Kim Điền Lạc sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng. Trong thể chế quan trường thì tất cả mọi người đều biết rõ lãnh đạo giao việc tư cho anh chính là cực kỳ tín nhiệm anh, Kim Điền Lạc là người kiên định đi theo Vương Tử Quân, tất nhiên hắn càng tỏ ra cực kỳ vui mừng với sự kiện này.
Sau khi đơn giản báo cáo những công tác ngày hôm nay ở thành phố La Nam cho Vương Tử Quân, Kim Điền Lạc cười nói:
- Bí thư Vương, hôm qua tôi đã nói ý kiến của ngài với trưởng phòng Tôn, anh ấy cực kỳ đồng ý với ý kiến của anh. Anh ấy nói bây giờ cán bộ thành phố La Nam nên được điều động, anh ấy kiên quyết quán triệt ý chỉ của thị ủy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, những ngày qua cũng không có động tác điều động nhân sự gì lớn, hắn cũng không có liên lạc gì nhiều với Tôn Chiêu Hi. Lúc này Tôn Chiêu Hi lại tỏ thái độ nghe đàn biết nhạc, điều này không khỏi làm hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Tôn Chiêu Hi nói sẽ quán triệt ý chỉ của thị ủy, chẳng khác nào trưởng phòng Tôn cho thấy nhất định sẽ quán triệt ý chỉ của Vương Tử Quân. Đây là một tín hiệu tích cực, nói rõ Tôn Chiêu Hi muốn dựa về phía Vương Tử Quân.
Nắm quyền nhân sự chính là một công tác trọng điểm của Vương Tử Quân trong thời gian gần đây. Tuy hắn thu được những thành tích cực kỳ lớn ở phương diện phát triển kinh tế, nhưng hắn là một bí thư thị ủy, điều hắn cần làm nhất chính là khống chế quyền nhân sự trong lòng bàn tay của mình.
- À, trưởng phòng Chiêu Hi có gọi điện thoại cho tôi, lát nữa hai anh bàn luận với nhau cho tốt.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi cười nói với Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc cười cười, cũng không tiếp nhận câu chuyện. Hắn biết rõ lúc này mình căn bản không phù hợp phát biểu ý kiến. Hắn thầm khen Tôn Chiêu Hi phản ứng nhanh nhạy, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương, trước khi ngài cho ra điều chỉnh nhân sự tốt nhất nên trao đổi thoáng qua với bí thư Lục, trước kia anh ấy là người rất có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ gật đầu uống trà. Kim Điền Lạc cũng không tiếp tục ở đề tài này, hắn đã biểu đạt ý kiến của mình, tất nhiên đúng điểm là dừng. Hắn đã cho rằng mình là người của Vương Tử Quân, thế nhưng có những lời nói cũng không nên quá mức.
Dù sao một sự việc cũng không nên nói quá rõ ràng, Kim Điền Lạc tin tưởng mình đã làm cho Vương Tử Quân phải đề phòng Lục Ngọc Hùng, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ hiểu ý. Tuy hắn có lòng tin với Vương Tử Quân, bây giờ Tôn Chiêu Hi lại dựa về phía Vương Tử Quân, tất cả nhìn qua có vẻ rất hoàn mỹ. Thế nhưng hắn là cộng sự của Lục Ngọc Hùng nhiều năm, hắn không cho rằng Lục Ngọc Hùng sẽ trơ mắt nhìn quyền nhân sự rời khỏi tay mình.
Dù sao có rất nhiều người đi theo Lục Ngọc Hùng, rất nhiều người muốn được tấn chức. Nếu Lục Ngọc Hùng không làm được điều này, chỉ sợ sẽ không có nhiều người đi theo hắn như vậy.
Khi Vương Tử Quân chưa đến thành phố La Nam, Lục Ngọc Hùng luôn là người đứng thứ ba, thế nhưng Trình Tự Học còn phải ẩn nhẫn với Lục Ngọc Hùng, bây giờ Lục Ngọc Hùng sẽ làm thế nào?
Nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Kim Điền Lạc, ánh mắt hắn rơi lên gương mặt với nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, cuối cùng chuyển chủ đề sang phương diện khác. Hắn báo cáo thêm vài hạng mục công tác, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân dù không mở miệng nhưng hắn cũng không phải không quan tâm đến lời nhắc nhở của Kim Điền Lạc. Lục Ngọc Hùng là phó bí thư quản khối tổ chức, đặc biệt lại là phó bí thư thâm niên trong công tác tổ chức, dù gì cũng là một tồn tại không thể coi thường với các vị bí thư thị ủy.
- Cốc cốc cốc.
Khi Vương Tử Quân suy tư thì Đổng Trí Tân gõ cửa đi đến, hắn cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, trưởng phòng Tôn đến.
- Mau mời trưởng phòng Tôn vào.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên, hắn cùng đi ra với Đổng Trí Tân, hắn vừa bắt tay Tôn Chiêu Hi vừa nói với Đổng Trí Tân:
- Trưởng phòng Tôn của chúng ta là người nổi tiếng hiểu trà trong thị ủy, anh pha loại trà tốt nhất cho trưởng phòng Tôn. Không, phải nói là bước đi của anh là cho trưởng phòng Tôn định đoạt đấy.
Tôn Chiêu Hi cũng không dám tỏ ra chậm trễ với vị bí thư thị ủy nhỏ hơn mình cả chục tuổi này, hắn dù đã là bốn mươi bảy, thế nhưng đứng cùng với Vương Tử Quân vẫn là chênh lệch quá lớn.
Khi Vương Tử Quân vừa đến thì hắn không nói nhiều, tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, mà động tác của Vương Tử Quân lại làm hắn thấy hỗn loạn. Khi hắn còn chưa kịp tỉnh táo thì phát hiện bí thư Vương không những tìm thành tích chói mắt cho thành phố La Nam, càng làm cho đám người cực kỳ vững vàng ở thành phố La Nam rời khỏi cương vị.
Khi Kim Điền Lạc thay mặt Vương Tử Quân đến bàn với Tôn Chiêu Hi về phương diện cải cách nhân sự, Tôn Chiêu Hi biết rõ cơ hội của mình đã đến. Bây giờ là lúc hắn biểu hiện giá trị của bản thân, cũng chính là thời cơ tốt nhất để dựa vào Vương Tử Quân, nếu hắn bỏ lỡ cơ hội này, như vậy sau này muốn dựa vào cũng không dễ dàng như vậy.