- Hai người bọn họ bây giờ đang ở đâu?
Vương Tử Quân nhìn Đổng Trí Tân rồi khẽ nói.
- Đã được đưa đến đồn công an. Text được lấy tại
Đổng Trí Tân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn nói tiếp:
- Người vừa gọi điện thoại đến chính là cục trưởng Mễ, anh ấy xin chỉ thị ngài xem nên xử lý vụ này như thế nào?
" Xử lý như thế nào? "
Vương Tử Quân bình tĩnh trở lại, tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt đối với hắn, thế nhưng dưới sự thúc đẩy của người hữu tâm sẽ không còn giống như bình thường. Lý Đức Trụ là ai? Là lái xe của Vương Tử Quân, là người bên cạnh bí thư Vương, hơn nữa Lý Đức Trụ vì Vương Tử Quân mà ra tay đánh Hứa Tranh Viễn, đối với mọi người thì Lý Đức Trụ chính là thể diện của Vương Tử Quân.
Nhưng chẳng lẽ bây giờ mình mở miệng nói cục công an thả Lý Đức Trụ ra sao?
Vương Tử Quân khẽ búng búng ngón tay, ánh mắt nhìn về phía bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân.
Lúc này Tống Ích Dân cũng đã nhận được điện thoại của Mễ Hoa Lâm, hắn cũng cảm thấy rất đau đầu với chuyện này. Hắn không oán trách gì Lý Đức Trụ, càng oán giận đối với Hứa Tranh Viễn. Tiểu tử này thật sự quá ngu ngốc, cũng không biết nhìn tình thế lúc này là thế nào, dám mắng bí thư thị ủy, bị Lý Đức Trụ đánh là quá nhẹ rồi.
Nhưng dù thế nào thì, dù Tống Ích Dân có oán trách Hứa Tranh Viễn thì bây giờ cũng đã chậm rồi. Hai người kia gây náo loạn với nhau, đánh nhau sướng tay nhưng lại ném cho Tống Ích Dân một cục diện khó xử lý. Dù sao Hứa Tranh Viễn cũng là công tử nhà chủ tịch mặt trận tổ quốc, bây giờ còn là phó phòng giao thông, người còn lại chính là lái xe của bí thư thị ủy Vương Tử Quân.
Nếu như lái xe của Vương Tử Quân tranh cãi với Hứa Tranh Viễn thì không có vấn đề, thế nhưng nguyên nhân gây ra sự việc chính là Hứa Tranh Viễn mắng Vương Tử Quân. Trong nước gần đây cực kỳ chú trọng tư tưởng, cũng có quan niệm lãnh đạo phải che chở cho cấp dưới. Lúc này Lý Đức Trụ chính là thể diện của Vương Tử Quân, nếu như Tống Ích Dân trừng phạt Lý Đức Trụ, như vậy sao có thể mở miệng nói với bí thư Vương?
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Tống Ích Dân, hắn hạ quyết tâm, thầm nghĩ chỉ cần Vương Tử Quân gật đầu, chính mình sẽ thả Lý Đức Trụ. Còn tên khốn Hứa Tranh Viễn, nên làm thế nào thì làm như vậy.
- Chút nữa đi thăm Lý Đức Trụ, sau đó nói với Mễ Hoa Lâm, để anh ấy xử lý nghiêm khắc dựa theo đúng trình tự.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó khẽ nói với Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân lúc này xem như thầm hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, trấn an Lý Đức Trụ chính là tỏ ra tán thưởng, còn yêu cầu Mễ Hoa Lâm xử phạt công minh, chính là biểu hiện thái độ đối với sự kiện này.
Là thái độ tức giận.
Hứa Tranh Viễn là con trai của Hứa Vân Sơn, là phó phòng giao thông. Người này nhục mạ sau lưng bí thư thị ủy, chuyện này làm cho bí thư Vương rất tức giận. Tuy ngoài mặt thì muốn xử lý sự việc theo đúng pháp luật, thế nhưng thực tế lại có ý nghĩa rất sâu xa.
Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó hắn xoay người đi ra khỏi phòng họp. Lúc này có một người thanh niên đi lên đài diễn thuyết, chợt nghe thấy hắn nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, hôm nay chủ đề diễn thuyết của tôi là: " Xúc tiến phát triển kinh tế thôn xóm! "
Người thanh niên kia chính là Khương Long Cương, hầu như là người được sắp xếp vào lúc cuối cùng, lúc này hắn tràn đầy cảm giác bất an. Sau khi lên đài, tuy biểu hiện nhìn thì rất trấn tĩnh, thế nhưng lời nói lại làm cho người ta sinh ra cảm giác có hơi nhanh.
- Sự phát triển kinh tế của tuyến cơ sở căn bản không thể nào thoát ly khỏi mối tương quan mật thiết với lãnh đạo thành phố, không bỏ sức ở cơ sở thì trời rung đất lở. Tôi muốn nói với mọi người một nguyên lý về thùng gỗ: Một chiếc thùng gỗ chứa được nhiều nước hay ít nước, cũng không phải vì mảnh gỗ lớn nhất trong thùng, nó hoàn toàn được quyết định bởi mảnh gỗ nhỏ nhất ghép nên chiếc thùng. Vì thế có thể thấy rõ một vấn đề, thành phố muốn phát triển nhảy vọt, căn bản phải tôn trọng phương diện phát triển kinh tế ở cơ sở...
Vương Tử Quân đang suy tư về sự kiện Lý Đức Trụ chợt giương mày, ánh mắt khẽ híp lại. Tuy lúc bắt đầu Khương Long Cương có chút căng thẳng, thế nhưng nội dung bài diễn thuyết của hắn lại làm cho hai mắt Vương Tử Quân chợt tỏa sáng. Thành phố La Nam lúc này đang đang rất tụt hậu, kinh tế kém phát triển, nếu muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế, như vậy phát triển kinh tế cơ sở là một khâu không thể nào thiếu được. Vương Tử Quân cũng đã suy xét rất kỹ về phương diện này, lúc này nghe bài diễn thuyết của Khương Long Cương, hán cảm thấy có nhiều điểm nhấn trong bài diễn thuyết phù hợp với tâm ý của mình.
Vương Tử Quân tìm thư ký vừa chú trọng thông minh giỏi giang, vừa coi trọng ánh mắt tinh anh. Hắn cảm thấy một thư ký vĩ đại không những có thể hoàn thành các công tác pha trà rót nước, hơn nữa còn có thể đề xuất vài ý kiến có tính chất xây dựng với lãnh đạo.
Kim Điền Lạc luôn chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn thấy Vương Tử Quân chợt quan tâm đến bài diễn thuyết của người thanh niên kia, thế là nhanh chóng phân phó thư ký của mình đưa tư liệu của người kia đến.
- Bí thư Vương, người trên đài là Khương Long Cương, là một giáo viên, nhưng trước đó tốt nghiệp đại học ngành quản trị kinh tế.
Kim Điền Lạc chờ Khương Long Cương diễn thuyết xong thì đưa tài liệu đến đặt trong lòng bàn tay của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cẩn thận nhìn qua tư liệu của Khương Long Cương, sau đó mới nói:
- Thư ký trưởng Kim, tiểu tử này rất tốt, anh nói chuyện với cậu ấy một chút, hỏi xem có phải chính cậu ấy nghĩ ra những quan điểm kia hay không?
- Vâng.
Kim Điền Lạc đồng ý một tiếng, trong lòng cũng thở phào một hơi. Tuy chuyện tìm thư ký thì bí thư Vương chủ yếu giao cho Đổng Trí Tân, thế nhưng hắn là một thư ký trưởng văn phòng thị ủy cũng không thể nào bỏ qua sự kiện này, xem xét kỹ lại thì thấy trách nhiệm của hắn là rất lớn.
- Anh Hàoa, có chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu tử kia sao còn ngồi ngông nghênh trong phòng? Tôi nói cho anh biết nhé, hôm nay nếu không để cho tôi tìm một đám anh em cho nó một trận ra bã, sau này anh cũng đừng hòng còn là anh em của tôi.
Hứa Tranh Viễn dùng tay giữ lấy mũi, hắn vừa đi vào dùng giọng tức giận nói với phó cục trưởng phân cục công an khu quy hoạch thành phố La Nam.
Hai ngày qua Hứa Tranh Viễn thật sự rất phiền muộn, không những chiếc ghế trưởng phòng giao thông vốn đã như ván đóng thuyền chợt tan biến, hơn nữa lại chỉ nhận được bảy phiếu tán thành khi tổ chức đánh giá dân chủ, lại càng là trò cười của cả thành phố La Nam. Hôm nay hắn về nhà bị bố phê bình cho một chặp, thế là hắn nổi giận đi ra khỏi nhà. Hắn muốn bảo dưỡng xe cho vợ của mình, đồng thời muốn tìm nhân tình để phát tiết một chút. Lúc hắn vào trạm bảo dưỡng thì gặp phải người quen, thế là không khỏi mở miệng mắng Vương Tử Quân vài câu, không ngờ chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, cũng không biết nơi nào chạy ra một tên khốn cứng họng cãi nhau với hắn.
Con bà nó, tên kia có nắm đấm quá mạnh. Hứa Tranh Viễn nghĩ đến tình huống tên khốn kia đấm một cái làm cho lỗ mũi mình nở hoa, thế là cơn tức trong lòng chợt bừng bừng bộc phát. Trước nay hắn sống an nhàn sung sướng, sao có thể chịu được tình cảnh bị đối phương đánh cho gãy mũi như thế này? Thật sự quá đau.
Con bà nó, con người là như vậy, đến khi gặp phải chuyện không may thì dù là uống nước cũng nấc cục.
Hứa Tranh Viễn càng thêm bất mãn chính là vừa rồi đi vệ sinh, hắn thấy tiểu tử đánh mình gãy mũi vẫn ngồi ngông nghênh trong phòng thẩm vấn, hơn nữa còn được người ta hầu hạ trà nước đàng hoàng. Hắn thấy tình cảnh như vậy mà cũng không quan tâm đến cơn đau của mình, nhanh chóng nổi trận lôi đình. Đúng lúc có một bụng tức giận cần phát tiết thì vừa vặn gặp mặt người bạn của mình là Hào Xã Nguyên đi đến. Hắn nhanh chóng mở miệng quát lên với Hào Xã Nguyên.
Hào Xã Nguyên dù là phó cục trưởng, nhưng là một cán bộ cấp phòng, hơn nữa vị trí này là do Hứa Tranh Viễn đưa đến cho, thế nên gần đây hắn cực kỳ cung kính với Hứa Tranh Viễn.
Nhưng hôm nay nghe được lời phân phó của Hứa Tranh Viễn, hắn chạy đến vài bước khẽ nói:
- Anh, anh Hứa, anh nói nhỏ một chút, chuyện này con bà nó quá lớn rồi.
- Hừ, anh nói vậy là có ý gì?
Hứa Tranh Viễn sờ lên mũi dùng giọng bất mãn nói:
- Sự việc gì lớn hơn cái mũi của tôi?
- Tiểu tử kia chính là lái xe mới của bí thư Vương.
Hào Xã Nguyên lúc này cũng không nói nhiều, hắn thì thầm vào tai Hứa Tranh Viễn.
- Hắn là lái xe của ai cũng mặc kệ, hắn dám đánh tôi...
Hứa Tranh Viễn nói được một nửa câu thì ngừng lại, hắn nhìn chằm chằm Hào Xã Nguyên, sau đó há hốc miệng nói:
- Anh nói hắn là lái xe của ai?
- Là lái xe của Vương Tử Quân, bí thư Vương!
Hào Xã Nguyên tuy biểu hiện rất cung kính với Hứa Tranh Viễn, thế nhưng từ sâu trong lòng thật sự không có cảm tình gì với một tên khốn con nhà quan chỉ biết mở miệng gào thét này. Lúc này thấy vẻ mặt Hứa Tranh Viễn lộ ra vẻ bối rối, trong lòng có chút hèn mọn, thầm nghĩ: Tiểu tử này thật sự là quả hồng để cho người ta vân vê, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, là cái thá gì vậy?
Hứa Tranh Viễn là người hoành hành nhiều năm ở thành phố La Nam, nhưng bây giờ cũng thật sự sợ hãi vị bí thư thị ủy ra bài không theo quy luật kia. Nếu như đứng trước mặt Vương Tử Quân, hắn tuyệt đối không dám nói bậy về Vương Tử Quân, thậm chí phát tiết lúc bảo dưỡng xe cũng chỉ là nói cho sướng miệng mà thôi.
Hứa Tranh Viễn cũng thật sự không ngờ mình lại không may mắn như vậy, mắng chửi người ta, lại bị thủ hạ của người ta nghe được. Nếu sự việc này rơi vào trong tai Vương Tử Quân, kết quả là thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ. Tuy hắn chưa từng tiếp xúc với Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy cảm giác sợ hãi với người này.
Con bà nó, ông đây có bao giờ sợ ai đâu? Bây giờ lại sợ tên khốn này, hơn nữa đối phương thiếu chút nữa dọa cho mình tê liệt cả người. Lẽ ra với quan hệ của Hứa Tranh Viễn, hắn có thể phát triển rất tốt trong quan trường. Hắn là người thông minh, cũng có chút năng lực, tất nhiên cũng không có bệnh tật gì lớn. Thế nhưng bây giờ xem ra bệnh tật có hơi nhiều một chút, thậm chí còn có vẻ tỏa sáng, đặc biệt là phương diện nữ sắc. Nhưng điều này nói rõ vấn đề gì? Không phải hắn giỏi đoàn kết với các đồng chí nữ sao?
Hứa Tranh Viễn nghĩ đến đây mà có vài ý nghĩ khác lạ, hắn là người đặc biệt giỏi tiếp cận phụ nữ. Cũng là gặp một người phụ nữ, người ta vừa mới quen thì hắn đã thành thân thiết, đã di vào giai đoạn thực chất, lên giường từ lâu rồi. Hắn tôn trọng câu châm ngôn: Quan chức cần chín chắn, phụ nữ cần non nớt. Vì thế phụ nữ chỉ cần còn trẻ, căn bản không quá chú trọng đẹp xấu, không nên tạo dựng cảm tình, không nên yêu thương. Lúc này gái có mặt ở khắp nơi, thật sự thời thế tạo anh hùng, Hứa Tranh Viễn hoàn toàn có thể vung dây cương tunh hoành ngang dọc.
Lúc này chọc giận Vương Tử Quân, sau này Hứa Tranh Viễn còn cơ hội để tiếp tục cuộc sống xa hoa trụy lạc, ngập chìm trong vàng son nữa không? Hứa Tranh Viễn thật sự cảm thấy rối loạn, những sự việc không hài lòng gần đây chợt xuất hiên giống như cuốn phim quay chậm trong đầu.
- Anh Hào, chuyện này nên làm sao bây giờ?
Hứa Tranh Viễn cũng bất chấp thể diện của mình, hắn khẽ nói với Hào Xã Nguyên.
Hào Xã Nguyên tỏ ra lo lắng, hắn nói:
- Trưởng phòng Hứa, chuyện này chỉ sợ không tốt cho ngài, bên phía chúng tôi đã báo cáo cho cục trưởng Mễ, nghe nói cục trưởng Mễ đã báo cáo cho bí thư Vương.
Cục trưởng Mễ báo cáo cho bí thư Vương? Con bà nó, sao lần này hiệu suất công tác của đồn công an này lại cao như vậy? Đã chọc đến người Vương Tử Quân rồi sao? Tuy Hứa Tranh Viễn cứng miệng nói không sợ Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này trên trán đã vã mồ hôi hột.
- Anh Hào, tôi đi gọi điện thoại một chút.
Hứa Tranh Viễn lúc này đã thật sự rối loạn, bây giờ hắn mới nghĩ đến bố mình. Nếu như vừa rồi hắn còn có chút oán hận, như vậy bây giờ xem bố mình là cây cỏ cứu mạng duy nhất còn sót lại.
Hào Xã Nguyên càng cảm thấy khinh thường Hứa Tranh Viễn, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nhiệt tình. Dù sao Hứa Tranh Viễn cũng có một người cha tốt, Hứa Vân Sơn dù sao cũng là lãnh đạo đứng đầu mặt trận tổ quốc thành phố La Nam, rất ít người ở thành phố La Nam không nể mặt chủ tịch Hứa. Đối với Hào Xã Nguyên, có thể trèo lên tầng quan hệ với Hứa Vân Sơn thì thật sự là may mắn lớn, hắn muốn tiến lên làm lãnh đạo đứng đầu đồn công an, sợ rằng chỉ cần một câu nói ủa Hứa Vân Sơn mà thôi.
- Bố, phải làm sao bây giờ?
Hứa Tranh Viễn nhanh chóng nói ra sự việc với bố mình, sau đó dùng giọng bối rối nói với đầu dây bên kia.
Hứa Vân Sơn nhận được điện thoại của con trai Hứa Tranh Viễn, đúng lúc lão đang suy nghĩ đối sách cho những gì liên quan đến con trai. Mặc dù lão đã mở miệng mắng chửi, thế nhưng có một sự thật căn bản không thể chối cãi chính là Hứa Tranh Viễn là con trai của lão, dù có tức giận thế nào thì cũng là mâu thuẫn gia đình, hoàn toàn có thể tự xử lý và tan biến. Cuối cùng lão vẫn phải cố gắng tìm đường ra cho con mình.
Dù mất mặt thì Hàn Siêu Vũ vẫn phải tìm gặp Vương Tử Quân, dù con trai không tiếp tục được làm trưởng phòng giao thông, thế nhưng nắm một chức vụ khác cũng không khó. Hứa Vân Sơn đang thầm suy nghĩ nên mở miệng thế nào với Vương Tử Quân, lại không ngờ xuất hiện một sự kiện như lúc này.