Hà Khởi Duệ và Lữ Hâm Sâm nghe được lời nói của Tôn Chiêu Hi mà không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, hai người bọn họ tất nhiên hiểu những vấn đề ở bên trong sự kiện này. Lãnh đạo thượng cấp đến thành phố La Nam nghiên cứu phương án cải cách nhân sự là một chuyện tốt, nhưng bây giờ lại xảy ra sự kiện có mười ba người mất tích, biết đâu bây giờ lại biến thành chuyện xấu.
Vương Tử Quân lấy thuốc ra khẽ châm lửa hít vào một hơi, sau đó mới nói:
- Chủ tịch Hà, sắp xếp cho tổ cứu hộ nhanh chóng vào núi tìm người, phải chú ý tìm kiếm những người mất liên lạc, đồng thời còn phải đảm bảo tuyệt đối đến vấn đề an toàn của nhân viên cứu hộ.
Hà Khởi Duệ đồng ý một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy sự việc quá gấp gáp, cũng không muốn tiếp tục ở lại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Tôn, lúc này lãnh đạo thượng cấp đến nghiên cứu khảo sát, phòng tổ chức nên chuẩn bị sẵn sàng, có gì cần các đơn vị khác phối hợp thì cứ sắp xếp là được.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tôn Chiêu Hi rồi trầm giọng phân phó.
Tôn Chiêu Hi cũng đồng ý một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, sự việc Cô Yên Sơn căn bản không liên quan đến hắn, tất nhiên hắn cũng không muốn dây vào. Đối với một người sắp rời khỏi thành phố La Nam như hắn, tham dự vào không bằng đứng bên cạnh xem kịch vui.
Lữ Hâm Sâm nhìn Hà Khởi Duệ và Tôn Chiêu Hi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Hắn mở miệng xin chỉ thị nhưng còn chưa được bí thư Vương cho ra câu trả lời thuyết phục, mà bây giờ hắn cũng không dám hỏi. Hắn biết rõ lúc này tâm tình của bí thư Vương cũng không thoải mái, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, căn bản đứng đợi Vương Tử Quân cho ra chỉ thị.
Vương Tử Quân lúc này cũng nhanh chóng suy nghĩ, hắn nhìn Lữ Hâm Sâm đang chờ mình, chậm rãi nói:
- Đối với hành vi phỏng vấn của phóng viên, thành phố La Nam phải để cho bọn họ tự do làm việc.
Lữ Hâm Sâm không nói gì, hắn tán thưởng ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân. Hắn là người làm công tác tuyên truyền nhiều năm, hắn biết rõ đội khi nghe lời nói của lãnh đạo cũng không phải nghe nghĩa đen.
Khi Lữ Hâm Sâm đang suy nghĩ về ý nghĩ thật sự của Vương Tử Quân, đúng lúc này Vương Tử Quân lại nói:
- Sự việc đã phát sinh như vậy, thế thì cứ tiện đà phát triển, dẫn dắt sự việc theo phát triển theo một hướng mạnh mẽ nhất.
Lữ Hâm Sâm cũng không hỏi lại, hắn nói vài câu với Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng làm việc của bí thư Vương. Trong mắt đám người Lữ Hâm Sâm thì Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng thực tế thì trong lòng bí thư Vương tràn đầy lửa giận, nhưng hắn là bí thư thị ủy La Nam, dù thế nào hắn cũng không thể nào làm rối loạn đầu trận tuyến cho được.
" Tốt nhất là phải tìm được người vào ngày hôm nay! "
Vương Tử Quân chậm rãi đóng cửa sổ, hắn thầm cầu khẩn như vậy. Thế nhưng tìm kiếm một nhóm người trong dãy núi dài năm mươi kilomet cũng căn bản không phải là dễ dàng.
Nếu như tìm không được, thật sự không biết sự việc này sẽ sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng mặt trái. Hơn nữa gần đây phòng tổ chức tỉnh ủy đang tiến hành nghiên cứu phương án cải cách nhân sự của thành phố La Nam, rõ ràng đây là một nhân tố không tích cực.
Buổi sáng dù Vương Tử Quân luôn ở trong phòng làm việc xử lý sự việc, thế nhưng tâm tư của hắn đã nhanh chóng bay đến Cô Yên Sơn. Nhưng đáng tiếc không có bất kỳ tin tức gì tốt truyền về từ Cô Yên Sơn.
Có một câu nói thế này: Không có tin tức gì mới thật sự là tin tốt, nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản cũng không lạnh nhạt như vậy. Vì sự kiện này có liên quan đến tính mạng của mười ba con người, giống như có một ngọn núi lớn đặt lên đầu đảng ủy chính quyền thành phố La Nam.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân vội vàng nghe máy, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của Nhan Sĩ Tắc.
- Sĩ Tắc, thế nào?
Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại rồi trầm giọng nói với Nhan Sĩ Tắc ở phía bên kia.
Nhan Sĩ Tắc đã báo cáo với Hà Khởi Duệ, sau đó hắn cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, chủ yếu là nhận kiểm điểm. Nói rằng mình sơ ý chủ quan, không làm tốt công tác, đã rước phiền phức đến cho bí thư Vương. Lúc này hắn nghe thấy âm thanh của Vương Tử Quân, thế là dùng giọng không quá lưu loát nói:
- Bí thư Vương, đội cứu hộ đã vào sâu trong núi được hơn năm kilomet, căn bản còn chưa phát hiện ra tung tích người nào.
Vương Tử Quân hít vào một hơi, kết quả này thật sự làm hắn cảm thấy thất vọng. Nhưng Nhan Sĩ Tắc là tâm phúc đầu tiên của hắn ở thành phố La Nam, dù thế nào cũng không thể lớn tiếng cho được.
- Sĩ Tắc, đừng nản chí, lục soát ở phạm vi năm kilomet căn bản là bình thường, cần phải tăng thêm nhịp độ, trên phương diện đảm bảo tính an toàn của thành viên đoàn cứu hộ để đẩy nhanh tiến độ. Phải biết rằng thời gian là sinh mạng, đồng thời nhanh chóng tìm những thôn dân rành đường, tiến hành tìm kiếm những khu vực trọng điểm.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài.
Nhan Sĩ Tắc nói vài câu đảm bảo, sau đó trầm giọng báo cáo:
- Bí thư Vương, vừa rồi có vài người thân của đám người kia tỏ ra kích động, muốn đi theo đoàn cứu hộ vào núi tìm người. Bạn đang xem tại - .
Vương Tử Quân thật sự thấu hiểu tâm tình của những thân nhân người mất tích, nhưng cho bọn họ cùng đi theo là quyết định không sáng suốt. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn lạnh lùng nói:
- Sĩ Tắc, chúng ta hiểu tâm tình của thân nhân người mất tích, thế nhưng càng là lúc này thì càng không nên nóng đầu, ngàn vạn lần không cho quần chúng vào núi, phải đảm bảo an toàn cho mọi người.
Vương Tử Quân nói rất lưu loát nhưng Nhan Sĩ Tắc lại cảm nhận được trong lòng lãnh đạo có chút bất mãn. Hắn vốn có chút không yên, thế là càng thêm luống cuống, nói năng lộn xộn:
- Bí thư Vương, tôi biết rồi, tôi biết nên làm gì vào lúc này.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà gương mặt càng thêm nghiêm túc, đội cứu hộ mất cả buổi sáng mà không tìm được người nào, như vậy đến chiều sẽ có tin tức sao?
Vì tìm kiếm người mất tích ở dãy núi Cô Yên Sơn mà thành phố La Nam hầu như động viên tất cả lực lượng tham gia. Vương Tử Quân còn phối hợp với phân khu La Nam, đưa đến một đại đội đóng quân ở miền núi để trợ giúp công tác tìm kiếm cứu hộ.
- Người cố gắng làm việc, nhưng cũng phải xem số trời.
Vương Tử Quân nghĩ đến hai câu này mà trong lòng cũng không khỏi phát lạnh, hắn tiếp tục suy tư về sự kiện Cô Yên Sơn, đúng lúc này chuông điện thoại chợt vang lên.
Vương Tử Quân bấm nút nghe, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên âm thanh của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang:
- Bí thư Tử Quân, nghe nói phía Cô Yên Sơn xảy ra chuyện sao?
Vương Tử Quân đầu tiên có chút sững sờ vì Hứa Tiền Giang đột nhiên biết đến tin tức này, nhưng ngay sau đó đã thành thật trả lời:
- Trưởng phòng Hứa, tôi cũng mới nhận được tin tức vào sáng hôm nay, nói là có mười ba người đi vào Cô Yên Sơn, đến bây giờ vẫn mất liên lạc. Lúc này thành phố La Nam đã triệu tập đội ngũ hơn hai trăm cảnh sát quân sự cùng những thôn dân quen đường Cô Yên Sơn tạo nên đội ngũ cứu hộ tiến vào ứng cứu, không tiếc bất cứ giá nào để tìm ra những người mất tích.
- Tốt, nhất định phải tìm ra bằng được, tôi hỏi thật nhé, tối nay có thể tìm được người không vậy?
Giọng nói của Hứa Tiền Giang càng thêm ngưng trọng.
Hứa Tiền Giang hỏi như vậy cũng xem như làm khó cho Vương Tử Quân, tìm mười ba người trong dãy núi mênh mông cũng không phải sự kiện dễ dàng. Dù hắn biết rõ Hứa Tiền Giang đang muốn nghe lời đảm bảo, thế nhưng lúc này hắn có dám mở miệng cam đoan hay không?
- Trưởng phòng Hứa, mong anh tin tưởng tôi, tôi sẽ cố gắng tìm người trong thời gian ngắn nhất.
Vương Tử Quân trả lời rõ ràng không làm cho Hứa Tiền Giang thỏa mãn, nhưng Hứa Tiền Giang cũng hiểu, chính mình có ép Vương Tử Quân, chỉ sợ Vương Tử Quân cũng không có biện pháp nào khác.
- Bí thư Tử Quân, ngày mai tổ nghiên cứu sẽ đến tỉnh Sơn Nam. Tuyến trên rất coi trọng công tác cải cách nhân sự lần này, nghe nói đích thân trưởng ban Dương sẽ đến.
Hứa Tiền Giang tuy nói không quá lớn nhưng lại tràn đầy ý nghĩa, làm cho người ta thật sự khắc sâu tư tưởng.
Vương Tử Quân cũng thầm đoán ngày mai sẽ có đại nhân vật đến tỉnh Sơn Nam, bây giờ nghe nói Dương Độ Lục đích thân đi đến, hắn lại càng hoảng sợ. Dương Độ Lục tự mình đến Sơn Nam, như vậy dù là đối với tỉnh Sơn Nam hay thành phố La Nam thì đều là sự việc căn bản không thể bỏ qua.
Vương Tử Quân vừa phải chú ý công tác tiếp đãi lãnh đạo, thế nhưng mười ba người thất lạc ở Cô Yên Sơn thì sao? Nếu như có sự việc gì ngoài ý muốn xảy ra, lại không được xử lý thích đáng, như vậy lần này cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy có hơi phiền loạn, nhưng hắn là người cực kỳ biết che giấu cảm xúc. Xã hội hiện đại, người ta dấn thân vào quan trường thì phải che giấu tất cả cảm xúc vui buồn giận hờn của mình, đây vừa là biểu hiện trầm ổn, vừa là một loại cương nghị. Nếu như không muốn nói thành lạnh lùng hay tê liệt, thực tế lại được các quan viên cho rằng đó là biểu hiện trưởng thành chính trị.
- Trưởng phòng Hứa cứ yên tâm, thành phố La Nam chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi lần này, sẽ không cho ra bất kỳ vấn đề nào khác.
Vương Tử Quân dùng giọng đảm bảo nói với Hứa Tiền Giang.
- Không chỉ là đảm bảo không xảy ra sai lầm, còn phải cực kỳ cẩn thận, căn bản không để xảy ra dù là sự cố nhỏ nhất.
Hứa Tiền Giang dùng giọng cường điệu nhắc nhở vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.
Vương Tử Quân lẳng lặng tìm địa điểm châm điếu thuốc, sau đó chăm chú suy tư. Lúc này sự việc rơi vào trong tai của Hứa Tiền Giang, như vậy sẽ có thể rơi vào trong tai các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác, tất nhiên bây giờ thành phố La Nam sẽ là tâm điểm chú ý của cả tỉnh Sơn Nam.
Chính Vương Tử Quân căn bản không được Hào Nhất Phong ưa thích, nếu như sự việc này không xử lý tốt, khi tổ nghiên cứu đến có phát sinh những vấn đề có lực ảnh hưởng không tốt, như vậy chờ mình sẽ là thứ gì? Vương Tử Quân hoàn toàn có thể đoán ra được.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì ở cách phòng làm việc của Vương Tử Quân không xa, Lục Ngọc Hùng đang uống trà với Tôn Chiêu Hi. Diện tích phòng làm việc của Lục Ngọc Hùng cũng gần như tương đồng với phòng của Vương Tử Quân, phòng làm việc của hai người chỉ có sự khác biệt về vị trí, một người ở chính giữa, một người ở hướng đông mà thôi.
- Trưởng phòng Tôn, anh thấy không, đây là ông trời có mắt, họ Vương kia vung tay quá trán, bây giờ thì tốt rồi, không phải đã phát sinh bệnh tật trên người sao?
Lục Ngọc Hùng châm thêm trà vào trong ly cho Tôn Chiêu Hi, hắn dùng giọng có chút hả hê nói.
Tôn Chiêu Hi cũng cười cười, buổi sáng tâm tình của hắn có chút mất vui, nhưng bây giờ tâm tình lại khá tốt, tất cả là vì sự việc Cô Yên Sơn bùng phát. Sự việc này căn bản không liên quan đến hắn, hơn nữa lại liên quan đến kẻ thù của mình, chính mình lại có thể ở trên cao nhìn xuống, bình yên vô sự. Hắn thầm sinh ra khoái cảm đã lâu chưa có: Nhìn người khác rơi vào hoan cảnh khốn khổ thật sự là quá thích ý.
- Hì hì, lúc khác gặp chuyện không may thì không có vấn đề, khốn nổi sự việc lại xảy ra vào đúng lúc lãnh đạo đến nghiên cứu khảo sát, có phải là đối phương làm việc ác quá nhiều, bây giờ đã tới số rồi không?
Lục Ngọc Hùng thật sự rất hào hứng, hắn thấy Tôn Chiêu Hi không nói lời nào thì cố ý dùng giọng trêu chọc nói.
Tôn Chiêu Hi nhìn vẻ mặt tươi cười lạnh lùng của Lục Ngọc Hùng, trong lòng thầm sinh ra cảm giác khinh thường. Lục Ngọc Hùng thật sự là hạng người không hào sảng, đừng nói đến phương diện độ lượng. Lúc này tư tưởng của cán bộ càng thêm phức tạp, đã quen thói nghị luận sau lưng lãnh đạo, nhưng loại người tính toán chi ly có thù tất báo như Lục Ngọc Hùng thì thật sự hiếm thấy.
Có một lần tổ chức hội nghị đảng ủy, Lục Ngọc Hùng phát biểu vài lời, đặc biệt nhấn mạnh nhân tâm. Chỉ cần cán bộ quần chúng thành phố La Nam cùng chung chí hướng, cùng nhau ra sức thúc đẩy, như vậy kinh tế thành phố sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Khi đó Tôn Chiêu Hi rất buồn cười nhưng thật sự phải nín nhịn. Hắn nhìn Lục Ngọc Hùng đứng trên đài khẽ mở miệng, hai hàng chân mày rung động, mở miệng phát biểu đao to búa lớn, thế nhưng đó không phải là nói nhảm sao? Những ngày gần đây Lục Ngọc Hùng không có việc gì cũng gọi mình đến, chỉ biết mở miệng nguyền rủa Vương Tử Quân, hận không thể đạp Vương Tử Quân xuống dưới chân, bây giờ lại không biết xấu hổ mở miệng yêu cầu tất cả mọi người phải đoàn kết chung lòng sao?
Chính trị gia mà thành thật thì ngu xuẩn, lương thiện thì là mềm yếu, đây là chân lý mà Tôn Chiêu Hi ngộ ra được. Đã có thời hắn rất đắc ý, chính trị không phải bày ra rõ ràng trên mặt bàn, thế nhưng chính trị cũng thật sự vô tội, nó giống như tiền tài, tiền do người dùng mới bẩn, chính trị do người ta tham gia bày mưu tính kế mới bẩn, nhưng như vậy thì có biện pháp nào? Tiền phải cho người ta dùng, chính trị phải cho người ta chơi đùa. Tôn Chiêu Hi nghĩ như vậy mà cảm thấy rất muốn cười, cuối cùng cũng chỉ có thể biểu hiện chút cảm giác vui vẻ nhộn nhạo, hắn không thể cười, vì nếu cười một cái sẽ hận thiên cổ.
Tôn Chiêu Hi có nhớ đến một câu chuyện, có người ngồi uống rượu nói những gì trong từ điển là từ chết, ngôn ngữ trong cuộc sống mới là từ sống, mà ngôn ngữ trong quan trường mới thật sự là tinh diệu. Khi đó Tôn Chiêu Hi nghe thấy vậy tuy buồn cười nhưng cũng không thể không thừa nhận sự đặc sắc và chuẩn xác của nó.
Tôn Chiêu Hi thầm nghĩ như vậy nhưng cũng nhanh chóng thu nạp cảm giác khinh thường Lục Ngọc Hùng, dù sao hai bên cũng là chiến hữu chung chiến hào, hơn nữa hắn cũng biết rõ vì sao Lục Ngọc Hùng lại rơi vào tình huống lúc này.