Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân là một cán bộ trẻ tuổi, nói năng cũng không quá mức thận trọng, thỉnh thoảng cũng nói vài câu vui đùa làm cho người ta cảm thấy vị lãnh đạo này rất gần bên quần chúng. Tất nhiên những lời nói đùa của Vương Tử Quân cũng phụ thuộc vào hoàn cảnh, lãnh đạo đều là lãnh đạo, hạ cấp là hạ cấp, lãnh đạo nói đùa thì biểu hiện sự bình dị gần gũi không kiểu cách nhà quan; nhưng nếu anh tùy tiện với lãnh đạo, đó rõ ràng là không tán thưởng, ánh mắt không nhìn xa. Ngàn vạn lần đừng vì những lời nói có chút tùy tiện của lãnh đạo mà quên đi tất cả.

Nhưng vị phóng viên lại không quan tâm đến những điều này, hắn chẳng qua chí muốn làm tốt vai diễn một người gây sự mà thôi.

Vương Tử Quân suy tư một lát, sau đó trầm giọng nói:

- Chúng tôi cũng đã nghiên cứu về phương án sử dụng những đội ngũ chuyên nghiệp, chúng tôi cho rằng bọn họ tuy chuyên nghiệp nhưng lại không quen thuộc tình huống ở Cô Yên Sơn, sẽ không thể nào nhanh chóng bằng người dân Cô Yên Sơn và các chiến sĩ cảnh sát quân sự cho được.

- Bí thư Vương, tôi cho rằng anh rõ ràng là không chịu trách nhiệm với sinh mạng của những người kia, nếu như bí thư Vương nói như vậy, vì sao đến bây giờ còn chưa cứu được người ra?

Vị phóng viên trẻ tuổi nói đến đây thì nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.

Lúc này Nhan Sĩ Tắc thật sự đổ mồ hôi, hắn dù thế nào cũng không ngờ vào đúng lúc quan trọng lại có một người như thế này nhào đầu ra. Hắn lần đầu tiên thấy vị phóng viên này, nhưng câu hỏi của đối phương lại làm cho hắn như đứng đống lửa ngồi đống than.

Tuy đối tượng để vị phóng viên kia đặt câu hỏi là bí thư Vương, thế nhưng nếu như bí thư Vương bị hỏi mà không thể trả lời cho tốt, như vậy cũng không phải chuyện gì vui vẻ với Nhan Sĩ Tắc. Dù sao hắn cũng là cấp dưới của Vương Tử Quân, là người được Vương Tử Quân ủy thác trách nhiệm chỉ huy sự việc này.

Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Nhan Sĩ Tắc lúc này thật sự muốn đánh cho tên phóng viên kia một trận, nhưng bất đắc dĩ là ý nghĩ như vậy cũng chỉ có thể để lại trong lòng. Lúc này Dương Độ Lục và Hào Nhất Phong đều có mặt, hắn nào dám làm gì khác hơn?

Vương Tử Quân nhìn vị phóng viên thích gây sự ở bên kia, trong lòng cũng thầm hiểu ý nghĩ của đối phương. Người trẻ tuổi thường có ý nghĩ hướng lên, bọn họ càng phải giẫm chân lên vai người khác để đi lên sân khấu. Dù mình là bí thư thị ủy nhưng cũng không phải là vua, nếu như đối phương có thể cho ra vài lời phỏng vấn mặt trái, như vậy mới là người nổi tiếng.

Sau khi biết rõ ý nghĩ của tên phóng viên thì Vương Tử Quân cười cười, dám chơi trò này trước mặt hắn, thật sự là không ngờ đối phương lại có thể nghĩ ra trò này.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị mở miệng, đột nhiên có một cô gái trẻ chạy từ trong lều ra ngoài, cô gái vừa chạy vừa hô lớn:

- Chủ tịch Lỗ, chủ tịch Lỗ...

Cô gái chạy ra rất nhanh, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân nhìn về phía bên này, dù là nhóm người Dương Độ Lục cũng phải đưa mắt nhìn.

Không gian đang lặng ngắt như tờ vì sự xuất hiện của các vị lãnh đạo, lúc này ai cũng phải đưa mắt nhìn về phía cô gái đang chạy ra ngoài như chim yến.

Cô gái chưa từng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, thế cho nên lúc này gương mặt đỏ hồng, bước chân cũng dừng lại.

Nhan Sĩ Tắc nhìn chủ tịch Lỗ, với ý nghĩa anh sắp xếp thế nào, vào trường hợp nghiêm túc thế này sao lại có cô gái hô hào thế kia. Mà chủ tịch Lỗ lúc này cũng biểu hiện gương mặt vô tội, thầm nghĩ tôi đã tuyên bố kỷ luật bao nhiêu lần, điều này cũng không thể trách tôi được.

Cô gái thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, thế là không biết phải nói sao cho đúng, hơn nữa sau đó nàng lại thấy ánh mắt nghiêm túc của bí thư Nhan ở sau lưng chủ tịch Lỗ.

“ Chính mình... “

- Có chuyện gì xảy ra?

Vương Tử Quân nhìn cô gái chần chờ ở phía bên kia, sau đó khẽ nói.

- Điều này...Đã tìm được những người kia rồi.

Giọng điệu của cô gái có hơi run rẩy, hơn nữa cũng không lớn, nhưng chỉ sau nháy mắt lại làm cho nhiều người phải run rẩy.

- Cô nói gì?

Một thân nhân của người thất lạc đột nhiên chạy đến. Vừa rồi khi tên phóng viên mở miệng hỏi Vương Tử Quân vì sao không điều động đội ngũ chuyên nghiệp để cứu người thì hắn đã đi ra, lúc này nghe được lời nói của cô gái trẻ, thế là không nhịn được kích động, nhanh chóng đi đến bên cạnh cô gái trẻ.

Cô gái cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, nhưng nàng vẫn nói theo bản năng:

- Đã tìm được người rồi, trưởng thôn Trịnh đã tìm được người, vừa rồi bọn họ dùng bộ đàm báo cáo, mọi người đều không có vấn đề.

- Mọi người đều không việc gì cả sao? Thế nhưng bọn họ đang ở nơi nào?

Thân nhân người mất tích nhanh chóng kéo đến, đám người kích động vây quanh cô gái trẻ.

Cô gái trẻ đã ở đây được hai ngày, nàng hiểu rất rõ tâm tình của thân nhân người mất tích. Nàng đưa mắt nhìn vẻ mặt kích động của mọi người, sau đó lên tiếng:

- Đúng vậy, tất cả đều bình an, ngoài có chút đói bụng thì không có vấn đề, lúc này nhóm người bí thư Trịnh đang đi ra ngoài.

- Đã cứu được rồi, ha ha ha.

- Cuối cùng cũng không có chuyện gì, hu hu, chờ nó đi ra, tôi phải đánh ột trận mới được.

Tiếng khóc tiếng cười chợt vang lên trong khu căn cứ hậu cần rồi giao hòa với nhau, nếu so sánh với sự thất thố của thân nhân người mất tích, vẻ mặt nhân viên cứu hộ cũng trở nên vui vẻ sáng lạn.

Vị phóng viên bên kia càng xấu hổ đỏ mặt tía tai, dù không ai chú ý đến hắn, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy hỗ thẹn vì ý nghĩ xấu xa của mình.

“ Nên lén lút bỏ đi là vừa! “

Vị phóng viên có ý nghĩ như vậy, hắn muốn rời khỏi nơi làm cho hắn cảm thấy bị thương này, tiếp tục tìm kiếm những con đường thành danh khác.

Vương Tử Quân chú ý đến động tác của tên phóng viên trẻ tuổi kia, nhưng hắn không lên tiếng. Hắn tuy không cảm thấy đối phương quá đáng thương, thế nhưng cũng không muốn so đo với một người như vậy, dù sao cũng có lãnh đạo ở chỗ này.

Từng đợt vỗ tay lên liên tục vang lên trong khu căn cứ, đám thân nhân của người mất tích với gương mặt kích động đầy nước mắt, bọn họ đi đến trước mặt Vương Tử Quân và Nhan Sĩ Tắc, sau đó dùng giọng cảm kích nói:

- Bí thư Vương, bí thư Nhan, những ngày nay các người đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không có sự hỗ trợ của các anh, biết đâu thân nhân của chúng tôi đã không thể quay lại.

Người này lên tiếng thì cúi đầu, những thân nhân khác cũng kích động xông đến.

Thạch Kiên Quân nhìn thấy tất cả mọi thứ đang diễn ra, trong lòng thầm cảm khái với vận may của Vương Tử Quân. Sự việc vốn rất phức tạp và khó chịu, thế nhưng trải qua sự vận tác của Vương Tử Quân, ngược lại biến thành một sự việc làm cho người ta cảm thấy kích động. Hơn nữa đúng lúc Dương Độ Lục đến đây thì người trong núi được cứu ra, xem ra hiệu ứng quảng cáo là quá lớn.

Xem ra người ta một khi đã gặp may thì núi cao cũng khó đỡ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui