Bí Thư Trùng Sinh

- Các vị, mọi người hãy nghe tôi nói một câu, tôi hiểu tâm tình của mọi người, nhưng mọi người muốn cảm tạ, đầu tiên cũng không phải cảm tạ tôi, mà là cảm tạ những người đã mạo hiểm vào núi cứu người, phải cảm ơn những đồng chí giống như Trịnh Liên Phương, vì cứu người mà cố gắng dốc hết sức lực của mình.

Vương Tử Quân biết rõ lúc này dù là Dương Độ Lục hay Hào Nhất Phong cũng không thích hợp mở miệng, hắn lại bị vây vào giữa, thế cho nên không nói không được. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó bắt đầu trấn an những thân nhân của người mất tích ở bên cạnh.

Dương Độ Lục nhìn Vương Tử Quân đứng hăng hái trong đám người, lại nghĩ đến con của mình, sau đó chợt sinh ra cảm giác của Tào Tháo năm xưa.

Sống chết là vì Vương Tử Quân.

- Nhất Phong, đối với sự kiện lần này, các anh cần phải cố gắng khai quật những điểm sáng, phải tiến lên một bước khai quật và tuyên truyền về tinh thần vô tư dâng hiến hết mình của những đồng chí giống như Trịnh Liên Phương.

Lời nói của Dương Độ Lục thật sự rất tương đồng với tính toán của Hào Nhất Phong, lúc này lão đã hạ quyết tâm, nhất định phải tuyên truyền lớn về sự kiện lần này. Dù sao thì La Nam cũng là một thành phố của tỉnh Sơn Nam, thành tích của thành phố La Nam cũng là thành tích của tỉnh Sơn Nam.

Vì quay về không giống như đi cứu hộ nên cũng nhanh hơn, nhưng như vậy cũng mất hơn ba giờ. Dương Độ Lục rất gấp gáp, căn bản không có thời gian ở chỗ này lâu như vậy, thế cho nên sau khi xác định những người kia đã an toàn, lão chuẩn bị rời khỏi Cô Yên Sơn về thành phố La Nam tiến hành nghiên cứu.

- Trưởng ban Dương, các đồng chí hy vọng có thể được gặp ngài.

Vương Tử Quân thầm suy đoán tâm ý của Dương Độ Lục, sau đó khẽ báo cáo với Dương Độ Lục.

Dương Độ Lục nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Vừa vặn tôi cũng muốn gặp các vị đồng chí đã vất vả cứu viện, nhưng này đồng chí Vương Tử Quân, tôi nói với cậu cho rõ ràng, hôm nay tôi sẽ không lên tiếng.

Khi nhân viên công tác cuối cùng bắt tay với Dương Độ Lục, đám phóng viên đang có mặt tất nhiên sẽ không quên ghi lại hình ảnh quý giá, thé là thời khắc tốt đẹp và quan trọng nhất của công tác cứu hộ đã được bọn họ giữ lại.

Thời gian một ngày trôi qua như gió, nhưng đối với Vương Tử Quân lại giống như một tảng đá lớn rơi xuống. Quá trình nghiên cứu khảo sát của Dương Độ Lục rất thuận lợi, kết thúc nghiên cứu còn cho ra đánh giá cao độ với công tác của thành phố La Nam, đặc biệt còn khẳng định rất đầy đủ về phương diện cải cách chế độ nhân sự của thành phố La Nam.

Tin tức mười ba người an toàn về đến khu căn cứ được Nhan Sĩ Tắc xác định, sau đó hắn nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Tử Quân. Tuy đã tìm được những người này, thế nhưng khi tin tức bọn họ đi vào trong khu căn cứ truyền đến, Vương Tử Quân mới xem như thở dài một hơi.

Vương Tử Quân thu dọn những món đồ trên bàn, sau đó hắn chuẩn bị về nhà, đúng lúc chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn qua số điện thoại, sau đó nhấn nút nghe.

- Bí thư Vương, là tôi, Chúc Vu Bình.

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Vương Tử Quân nghe được âm thanh của Chúc Vu Bình thì cười cười nói:

- Chủ tịch Chúc, có bận rộn gì không?

- Bên đây vội vàng nghênh đón trưởng ban Dương, thế nhưng lại xem như toi công.

Chúc Vu Bình thật sự rất vui vẻ, hắn vừa nói vừa cười ha hả.

Vương Tử Quân biết rõ tỉnh ủy quyết định dùng thành phố Đông Bộ thay thế cho thành phố La Nam, lần này Dương Độ Lục lại đến La Nam, thế nên căn bản không thể đến Đông Bộ. Mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Chúc Vu Bình không có nhiều thứ để che đậy, thế là hắn cười nói:

- Thế nào? Chủ tịch Chúc xem ra rất vui vẻ.

- Tất nhiên là vui vẻ, tuy phải đứng hứng gió lạnh mùa đông cả giờ đồng hồ ngoài đường cao tốc.

Chúc Vu Bình nói đến đây thì lại nở nụ cười.

- Sao? Có chuyện gì xảy ra?

Vương Tử Quân thầm suy đoán, ngoài miệng lại hỏi Chúc Vu Bình.

Chúc Vu Bình cũng không giấu diếm, hắn nói rõ sự việc xảy ra hôm nay. Cuối cùng hắn lên tiếng:

- Bí thư Vương, tuy trước mặt mọi người không nói gì, thế nhưng có nhiều lão đồng chí lại mở miệng mắng chửi sau lưng, đặc biệt là các vị lãnh đạo mặt trận tổ quốc, bọn họ càng chửi ầm lên. Anh có biết không, khi đó gương mặt bí thư Nguyễn có thể nói là âm trầm vắt ra nước.

Vương Tử Quân nói vài câu liên quan đến tình huống của Chúc Vu Bình, hắn trầm giọng nói:

- Vu Bình, người khác có thể mở miệng nói này nọ, thế nhưng anh thì không nên. Anh là chủ tịch thành phố Đông Bộ, anh cần phải đứng vững ở sự kiện này, tuyệt đối không để cho người ta dùng nó để nói về mình.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi sẽ luôn có chừng mực, những gì không nên nói tôi sẽ tuyệt đối không nói.

Chúc Vu Bình là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn biết rõ có việc nên nói và không nên nói. Đặc biệt là vị trí của hắn lúc này rất mẫn cảm, biết đâu chỉ cần mở miệng đã sinh ra những phiền toái không cần thiết.

- Bí thư Vương, tôi còn có việc cần anh chỉ giáo.

Chúc Vu Bình nói, hắn cũng không chờ Vương Tử Quân mở miệng, đã trầm giọng báo cáo:

- Đảng Hằng bên kia có thể xảy ra vấn đề, nghe nói bí thư Nguyễn đã thông báo với bên trên, chuẩn bị cho Đảng Hằng đến làm phó chủ tịch mặt trận tổ quốc.

Từ vị trí thường ủy thị ủy đến phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, nhìn thì giống như đều có ẩn giấu điều gì đó, dù bất kỳ người nào trên quan trường cũng hiểu. Vương Tử Quân muốn kéo Đảng Hằng sang giúp mình, thế nhưng lại khó nói với Chúc Vu Bình, bây giờ thì tốt, Chúc Vu Bình chủ động đề cập đến vấn đề này, mình cũng không còn nhiều cố kỵ.

- À, tôi biết rồi, anh cứ yên tâm, Đảng Hằng sẽ không đến mặt trận tổ quốc.

Vương Tử Quân dù không nói ra biện pháp của mình là gì, thế nhưng một câu nói này đã làm cho trái tim của Chúc Vu Bình hạ xuống lồng ngực. Vương Tử Quân nói không sai, năm xưa chủ tịch Vương có thể vận tác cho mình chức vụ chủ tịch thành phố Đông Bộ, như vậy một cấp bậc cho Đảng Hằng vào lúc này là không thành vấn đề.

Sau khi nói thêm vài câu thì Vương Tử Quân lên xe của Lý Đức Trụ, chiếc xe chạy về nhà ở khu thường ủy thị ủy.

Gần đây Vương Tử Quân có một thói quen, chỉ cần không bắt buộc phải dùng cơm ngoại giao, hắn cơ bản đều về nhà dùng cơm. Lúc này hắn cảm thấy rất thoải mái, thế cho nên càng muốn về nhà hưởng thụ vui thú nhân gian.

Xe chạy vào khu nhà thường ủy thị ủy, bảo vệ thấy xe số 1 thị ủy thì nhanh chóng mở cổng. Sau đó Vương Tử Quân ra khỏi xe, nói một câu cho Lý Đức Trụ về nhà nghỉ ngơi trước, sau đó cất bước lên lầu.

Vương Tử Quân đi vào trong nhà, một cảm giác ấm áp như mùa xuân bao phủ toàn thân. Con trai nhỏ đang ngồi trong xe nôi, nó nhìn thấy Vương Tử Quân, thế là vung chân kéo chiếc xe trượt về phía hắn.

Vương Tử Quân nhìn con trai mập mạp, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn khẽ tiến lên ôm con trai ra khỏi xe, sau đó cười nói:

- Con trai, mẹ lại để con một mình sao? Ôi, không sao, có bố đây rồi, cho bố ôm một cái nào.

Mạc Tiểu Bắc nghe thấy tiếng nói chuyện thì cầm bình sữa từ trong nhà đi ra:

- Này, nghe lời của anh thì em giống như mẹ kế vậy, em đang đi pha sữa cho con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui