Bí Thư Trùng Sinh

- Ha ha, còn không phải sao? Bây giờ danh tiếng của thành phố Đông Bộ là quá mạnh, chỉ sợ chủ tịch Vương của bọn họ trước kia cũng không ngờ.

- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng này nữa, đã có kết quả chưa, nhanh chóng thu lại rồi báo cáo cho lãnh đạo, như vậy chúng ta sẽ được giải phóng.

Lý Điền Đắc nhìn đám thuộc hạ đang đầy hứng thú, thế là vội vàng ngăn cản.

- Trưởng ban Lý, tất cả đều đã xong rồi, cũng nên thoải mái một chút, vì ngày mai tám giờ lãnh đạo mới đi làm.

Trương Tiểu Diệp là đệ nhất mỹ nhân, tất nhiên nàng sẽ có chút đặc quyền, nàng cười nói:

- Anh Hà, thành phố An Dịch bên kia tăng trưởng thế nào?

- Mười một phần trăm, thật sự không tồi, thành phố An Dịch là nơi đã phát triển mạnh mẽ, muốn tăng trưởng mạnh thêm cũn không dễ dàng.

Anh Hà hơn bốn mươi tuổi, là lão cơ quan, hiểu rõ tình huống các thành phố trong tỉnh như lòng bàn tay.

- Vậy cũng còn nhiều, thành phố Sơn Viên thảm hơn nhiều, được năm phần trăm. Hì hì, tôi thấy lần này có lẽ là bí thư La sẽ không nhịn được nữa rồi.

Một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh anh Hà chợt lên tiếng.

Lý Điền Đắc thấy mọi người lên tiếng nghị luận, hắn cũng không lên tiếng. Tối qua bọn họ đã phải thức cả đêm, bây giờ nếu tiếp tục ép người, chỉ sợ sẽ bị mắng chửi.

Nhưng hắn căn bản không tham gia vào trò thảo luận này, hắn thấy tất cả đều là do lãnh đạo quyết định, cho dù mình biết kết quả cũng không dám nói này nọ. Có câu họa từ miệng mà ra, nếu lời nói không may rơi vào tai lãnh đạo thì không hay. Chỉ cần bất kể thứ gì có liên quan đến lãnh đạo, hắn sẽ không mở miệng, hắn là một vị lãnh đạo, cần phải có giác ngộ chính trị.

- Hì hì, cũng không nên nói như vậy, anh La không biết công tác thế nào mà chỗ ở của tôi mãi rồi chưa có hệ thống cung cấp khí ấm.

Trương Tiểu Diệp thật sự có chút oán giận nói.

- Này, mỹ nữ, cũng đừng nói như vậy, bí thư La là thường ủy tỉnh ủy, dù thế nào thì cũng không ai đám động vào anh ấy.

Anh Hà rót cho mình một ly nước, sau đó dùng lời lẽ uyên bác noi.

Ngụy Siêu Tuấn nghe những lời nghị luận kia mà muốn mở miệng, nhưng hắn còn chưa nói ra thì chợt có chút ý nghĩ không đúng, rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì lúc này hắn lại không nghĩ ra.

Vấn đề nằm ở chỗ nào?

Ngụy Siêu Tuấn nhìn kim đồng hồ, hắn lập tức có hơi gấp. Khi mồ hôi đổ xuống, chợt nghe Trương Tiểu Diệp bên kia hỏi:

- Ngụy Siêu Tuấn, kết quả bên anh thế nào, tăng trưởng bao nhiêu?

Ngụy Siêu Tuấn bị Trương Tiểu Diệp hỏi mà chợt vã mồ hôi hột, hắn cuối cùng biết mình sợ hãi ở điểm nào. Hắn nhìn con số một trăm mười hai phần trăm, thế là vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ khó coi.

Mình sao lại tính sai? Cho dù tăng trưởng mạnh, thành phố La Nam cũng không đến mức như vậy.

Vẻ đắc ý vừa rồi của Ngụy Siêu Tuấn đã tan biến, hắn chợt nóng lòng như lửa đốt, hắn cũng không quan tâm đến Trương Tiểu Diệp, chỉ nhanh chóng nhìn vào những con số.

Mỹ nữ đều có lòng tự trọng, Trương Tiểu Diệp biết rõ Ngụy Siêu Tuấn là người có ý với mình, dù nàng không thích hắn, nhưng vẫn rất hưởng thụ ánh mắt của tên nhân viên đẹp trai kia nhìn về mình. Lúc này nàng thấy tên nhân viên gần đây luôn nghe lời bảo gì nghe nấy lại không quan tâm đến mình, thế là nàng mất hứng hét lên:

- Ngụy Siêu Tuấn, tôi đang hỏi anh đấy?

- Cô câm miệng cho tôi xem nào, không thấy tôi đang bận rộn sao?

Ngụy Siêu Tuấn vừa đưa mắt xuống xem xét lại bị lời nói của Trương Tiểu Diệp làm cho rối càng thêm rối. Hắn nghĩ rằng nếu mình làm không tốt sẽ bị phê bình, thế cho nên thật sự không nhịn được.

Trương Tiểu Diệp chợt ngấn lệ, ánh mắt đám người trong phòng tập trung nhìn về phía Ngụy Siêu Tuấn. Bọn họ là người biết rõ tính cách của Ngụy Siêu Tuấn, người này gần đây bình thản ung dung, sao lại xúc động như vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?

Lý Điền Đắc là một người lãnh đạo cơ quan, hắn rất mẫn cảm, thế nên nhận ra ngay sự khác thường của Ngụy Siêu Tuấn, hắn trầm giọng hỏi:

- Tiểu Ngụy, có phải là tính sai rồi không?

-...Có lẽ là tính sai.

Ngụy Siêu Tuấn nhìn Lý Điền Đắc, giọng điệu có chút run rẩy.

Trương Tiểu Diệp vốn chuẩn bị rơi lệ, thế nhưng ngay sau đó lại thôi. Nàng là người cùng một đơn vị với Ngụy Siêu Tuấn, nàng biết rõ nếu tính sai sẽ có kết cục thế nào với Ngụy Siêu Tuấn. Kết quả của cục thống kê sẽ đưa cho văn phòng tỉnh ủy, bí thư và chủ tịch tỉnh sẽ nghe báo cáo, nếu cục trưởng của bọn họ vì chuyện Ngụy Siêu Tuấn tính sai mà trì hoãn báo cáo, tất nhiên sẽ thấy rõ kết quả của Ngụy Siêu Tuấn là thế nào.

- Tính sai sao?

Lý Điền Đắc tuy sốt ruột nhưng lại cố gắng áp chế kích động trong lòng, hắn trầm giọng hỏi Ngụy Siêu Tuấn.

- Hình như tăng trưởng không đúng.

Ngụy Siêu Tuấn bắt đầu vã mồ hôi, hắn vẫn đang tìm chỗ sai, càng tìm càng không thấy, trong đầu lại càng rối loạn, nhưng bây giờ nào phải lúc hắn tự làm rối trí mình?

- Không đúng chỗ nào, thành phố La Nam tăng trưởng bao nhiêu?

Lý Điền Đắc luôn là người bình tĩnh, thế nhưng lúc này không còn bình tĩnh như trước.

Anh Hà nhìn Ngụy Siêu Tuấn buông bút xuống, thế là cảm thấy bi ai vì tiểu tử đến công tác được hai năm kia. Hắn thấy đối phương có trình độ sẽ được trổ hết tài năng, nếu làm hỏng việc thì xem như ấn tượng với lãnh đạo sẽ giảm xuống.

Một sự kiện quan trọng trong năm thế này nếu có vấn đề, như vậy lãnh đạo nào còn dám dùng? Đừng nói mình là lãnh đạo cục thống kê, dù là lãnh đạo trong khoa cũng khó bỏ qua được.

- Một trăm mười hai phần trăm.

Giọng điệu của Ngụy Siêu Tuấn vốn có chút run rẩy, vì vậy nên rất rung động, nhưng hắn vẫn nói ra kết quả của mình.

Lý Điền Đắc là một cán bộ làm công tác thống kê lâu năm, cũng là một người có kinh nghiệm cao vời, sau khi nghe những lời của Ngụy Siêu Tuấn thì ngọn lửa trong lòng bùng lên.

Vài ngày trước một vị lãnh đạo cục thống kê gọi Lý Điền Đắc đến phòng làm việc rồi nói:

- Sang năm tôi sẽ về hưu, những ngày qua tôi luôn nghĩ xem nên sắp xếp cậu thế nào. Tiểu Lý, cậu xem, cậu có lựa chọn gì chưa? Nếu có nhìn trúng vị trí nào thì trực tiếp nó ra với tôi, cao một chút cũng xem như là cậu có sự tự tin.

Lý Điền Đắc thật sự rất có tâm tư, hắn không ngừng nhìn vào mặt lãnh đạo:

- Lãnh đạo, tôi nghe sắp xếp của anh.

Vị lãnh đạo cười cười nói:

- Cậu đấy...

Sau đó vị lãnh đạo tiếp tục lên tiếng:

- Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay nói thế này thôi, cậu về chú ý công tác, cho ra ấn tượng tốt.

Làm chính trị phải có hậu trường, nếu không có, căn bản giống như con không cha mẹ, cô độc hoảng loạn. Vì vậy sau ngày đó Lý Điền Đắc tỏ ra cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ phụ lòng trọng dụng của lãnh đạo, hắn chỉ chờ có cơ hội là nhảy lên lấp chỗ trống ngay.

Nếu như không thể giao báo cáo đúng hạn cho cục trưởng, như vậy người bị mắng đầu tiên không phải là Ngụy Siêu Tuấn, mà chính là một trưởng ban như hắn. Hắn thầm nghĩ, cảm nhận được lực ảnh hưởng với mình, thế là cảm giác tức giận chợt bùng phát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui