Bí Thư Trùng Sinh

- Alo, chào ngài, tôi là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thấy đó là một số điện thoại lạ, hắn trầm giọng bắt máy.

- Chào bí thư Vương, tôi là Liêu Dung Hoa.

Người ở đầu dây bên kia dùng giọng nhiệt tình lên tiếng.

Liêu Dung Hoa? Vương Tử Quân có chút sững sốt, thầm nghĩ đối phương là thần thánh phương nào, hắn cười cười nói:

- Chào giám đốc Liêu.

- Bí thư Vương, ngài có thời gian hay không, nếu có thời gian thì đến chỗ tôi giải sầu, nếu chỗ tôi có gì làm ngài không hài lòng, ngài cứ việc nói và chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa lại.

Liêu Dung Hoa ở bên kia dùng giọng khách khí nói.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Giám đốc liêu quá khách khí rồi, tôi thật sự quá bận, thế nên không đến được rồi.

- Ha ha ha, bí thư Vương, các vị lãnh đạo có nói làm việc cần kết hợp nghỉ ngơi, không phải tôi là vãn bối mà chỉ trích ngài, thế nhưng ngài làm việc bận rộn, cũng có lúc nên thả lỏng một chút.

Làm vãn bối? Liêu Dung Hoa này đã hạ tư thái xuống rất thấp. Vương Tử Quân không muốn liên hệ với một người mở tụ điểm ăn chơi như Liêu Dung Hoa, thế cho nên chỉ cười nhạt nói lời cảm ơn mà thôi.

Liêu Dung Hoa còn nói vài lời thân mật, lúc này mới khẽ nói:

- Bí thư Vương, chỗ tôi có một việc không biết có nên nói với ngài không?

Vương Tử Quân biết rõ Liêu Dung Hoa không có gì sẽ chẳng vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho mình. Tuy hắn không biết đối phương có ý gì, thế nhưng thứ gì đến cũng phải đến, hắn căn bản không muốn tránh:

- Có gì anh cứ nói.

- Bí thư Vương, là thế này, tôi có một người bạn bị người của cục công an huyện Hồ Đông đưa đi, lúc này đã hơn một năm, vợ con của người ta đến tìm tôi. bí thư Vương cũng biết con người của tôi rồi đấy, đó là thích kết giao bằng hữu, cũng thích giúp đỡ bạn bè. Người ta đã đến tìm tôi, tôi không giúp đỡ thì rõ ràng là không nhiệt tình, thế nên kính xin anh vội vàng cũng chú ý sự việc này một chút.

Liêu Dung Hoa nói rất khách khí nhưng Vương Tử Quân nghe mà lại nhướng mày. Liêu Dung Hoa là ai, bố của người này là phó cục trưởng cục công an tỉnh, lời nói của giám đốc Liêu cực kỳ có tác dụng ở cục công an. Bây giờ Liêu Dung Hoa gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nhất định có vấn đề.

Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn trầm giọng giây lát rồi khẽ hỏi:

- Tại sao cục công an huyện Hồ Động lạ đưa người kia đi? Người bạn của anh tên gì?

- Giống như người kia có chút bất hòa kinh tế với người của huyện Hồ Đông, nhưng điều này cũng chưa đến mức bắt người đấy chứ?

Liêu Dung Hoa có chút do dự, sau đó khẽ nói:

- Người bạn của tôi tên là Triệu Đức Lập, la người rất sảng khoái tình nghĩa, kính mong chú Vương quan tâm nhiều hơn.

- Nếu như trong sự việc này có lỗi của chúng tôi, tôi sẽ cho bọn họ thả người ngay lập tức.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, sau đó hắn quay sang nói với Khương Long Cương đang từ bên ngoài đi vào:

- Cậu tìm hiểu xem huyện Hồ Đông có phải đã bắt một người tên là Triệu Đức Lập hay không?

Khương Long Cương đồng ý một tiếng, hắn bấm số điện thoại của bí thư Đổng Văn Ung huyện Hồ Đông. Vài phút sau hắn trả lời Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, bí thư Đổng nói còn không biết vụ này, anh ấy sẽ tìm hiểu tình huống và báo cáo cho ngài.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không chú ý đến chuyện này, lại tiếp tục thương lượng với Lý Quý Niên về công tác bữa tiệc chúc tết.

Mùa đông thường rất nhanh đến tối, Vương Tử Quân cũng không dùng cơm ở trong khu thường trú, hắn chờ trời tối rồi đi đến nhà Trương lão gia tử. Vì trước khi đến hắn đã hẹn trước với Trương Lộ Giai, vì vậy sau khi vào trong sân nhà thì nghe được mùi thơm nức mũi.

Vương Tử Quân gõ cửa, Trương Lộ Giai mặc áo ngắn tay ở dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Nàng dùng ánh mắt như cười như không nhìn hắn.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chốc chốc lạ biểu hiện giống như cực kỳ phong tìh của Trương Lộ Giai, thế là nhịn không được cảm thấy nóng lòng. Hắn rất muốn ôm người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này vào lòng, thế nhưng thời điểm và vị trí vào lúc này lại không phù hợp.

- Nhìn cái gì vậy?

Trương Lộ Giai thấy Vương Tử Quân nhìn vào mắt mình, tuy trong lòng rất vui nhưng ngoài miệng lại giả vờ nói.

- Ngắm người đẹp.

Vương Tử Quân khẽ cười một tiếng rồi khẽ nói.

- Đã già nhăn nheo ra rồi, cái gì mà là người đẹp? Anh muốn nhìn thì về nhà mà nhìn.

Trương Lộ Giai hờn dỗi một tiếng, sau đó nàng duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn kéo Vương Tử Quân vào trong.

Vương Tử Quân nhịn không được khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Trương Lộ Giai, sau đó cùng nàng đi vào trong.

Tuy bên ngoài rất lạnh nhưng trong nhà Trương lão gia tử có hệ thống khí ấm, thế cho nên cực kỳ ấm áp dễ chịu. Đung lúc này Trương Thiên Tâm chợt đi đến nói:

- Cậu Vương, may mà cậu đến rồi, nếu không ông nội còn bắt tôi đi đón cậu.

Vương Tử Quân cười cười với Trương Thiên Tâm, sau đó hắn đi về phía Trương lão gia tử. Lúc này Trương lão gia tử ngồi dưới ánh đèn không khác gì trước kia, nhưng Vương Tử Quân nhìn gương mặt Trương lão gia tử đã xuất hiện nhiều vết ban của người già, thế là không nhịn đượ cảm thấy có hơi xúc động.

Năm tháng không buông tha cho bất kỳ ai, dù là ai cũng không thể cải biến được điều này. Trong lòng Vương Tử Quân chợt xuất hiện tình huống năm xưa mình mới đến tỉnh Sơn Nam, khi đó bầu trời xanh trong bao la, Trương lão gia tử vẫn còn bừng bừng sức sống.

Trong ký ức kiếp trước của Vương Tử Quân, Trương lão gia tử sẽ đi trong thời gian hai năm tới. Năm xưa tuy Vương gia suy tàn, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn phải đại biểu cho Vương gia đến phúng viếng người bạn này.

- Ông, cháu đến chúc tết ngài, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.

Vương Tử Quân đem tất cả tâm tình của mình ném vào trong nụ cười, hắn chân thành đi đến trước mặt Trương lão gia tử rồi trầm giọng nói.

Trên mặt Trương lão gia tử lộ ra nụ cười sáng lạn, lão vừa vung tay cho Vương Tử Quân ngồi xuống vừa cười nói:

-Tử Quân, năm qua cậu làm rất tốt, GDP vượt qua hai con số hai tỷ, không những phá vỡ gông cùm với thành phố La Nam trong thời gian trăm năm qua, hơn nữa còn đẩy La Nam tiến lên làm ngôi sao sáng của tỉnh Sơn Nam.

Vương Tử Quân nghe thấy Trương lão gia tử khích lệ mà không khỏi cười cười nói:

- Ông cứ chờ đi, sang năm còn tốt hơn nữa.

- Ha ha ha, sang năm tôi còn ở đây mời cậu dùng cơm, để xem cậu còn có thể phát triển đến mức nào nữa.

Trương lão gia tử rất vui vẻ với lời nói của Vương Tử Quân, lão chỉ chỉ về Vương Tử Quân rồi cười lớn nói.

Nếu như người khác nói thành tích của thành phố La Nam là như thế nào, Vương Tử Quân sẽ mở miệng nói lời khiêm tốn, nhưng bây giờ trước mắt Trương lão gia tử, hắn chỉ có thể biểu hiện phương diện thẳng thắn của mình.

Vương Tử Quân hỏi vài câu liên quan đến tình hình sức khỏe và sinh hoạt của Trương lão gia tử, sau đó hắn nói với Trương lão gia tử về Cô Yên Sơn, nói đến việc cứu mười ba người thất lạc ra khỏi dãy núi Cô Yên Sơn, coi như thành công kéo Trương lgdt. quan tâm đến Cô Yên Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui