Bí Thư Trùng Sinh

Quách Kim Lương vẫn đang ở vào trạng thái kích động, lúc này hắn cầm xấp tiền, nghĩ đến thời gian mình vất vả làm việc, sau đó cùng nhau đến đòi tiền nhưng bị người ta thuê côn đồ đánh cho một trận, thế là mũi có hơi cay cay, nước mắt chảy xuống.

Thạch Kiên Quân cũng có chút kích động, làm quan không làm chủ cho dân thì không bằng về nhà bán khoai lang. Làm quan đến cấp bậc như của hắn thì thường cố ý ra vẻ là nhiều, nhưng hôm nay hắn thật sự cảm thấy có giá trị.

- Cám ơn, cám ơn...

Quách Kim Lương nói lời cảm tạ, điều này làm cho Triệu Đức Lập cảm thấy có chút run rẩy, vì hắn thấy ánh mắt phẫn nộ của đám phóng viên phía bên kia. Hắn đã từng gặp qua ánh mắt kia, giống như khi còn bé hắn đùa giỡn với một cô bạn gái, sau đó bị anh trai của cô bạn kia đánh cho một trận.

Khi đó anh của cô gái kia cũng có ánh mắt như vậy, sở dĩ Triệu Đức Lập khắc sâu ký ức này, cũng vì đòn đánh khi đó thật sự là quá đau.

Bây giờ ánh mắt phẫn nộ xuất hiên trên người phóng viên, chuyện này căn bản sẽ không phải là nhỏ. Tất nhiên đám phóng viên kia sẽ không đánh hắn, chỉ cần ghi vài dòng chữ, thậm chí còn có thứ khủng khiếp hơn chờ đợi hắn.

- Chủ tịch Thạch, tôi đã lấy được tiền công, thế nhưng những công nhân cùng làm việc với tôi, bọn họ cũng không có tiền về quê ăn tết, còn phải làm phiền ngài...

Quách Kim Lương nắm tiền trong tay, hắn dùng giọng ngập ngừng nói.

- Đồng chí Quách Kim Lương, chuyện này anh không cần lo lắng, vừa rồi đồng chí Triệu Đức Lập đã nói rõ ràng, hôm nay sẽ trả toàn bộ số tiền đang nợ.

Thạch Kiên Quân nói đến đây thì nhìn Triệu Đức Lập rồi trầm giọng nói:

- Giám đốc Triệu, anh nói lời sẽ giữ lời đấy chứ?

- Tất nhiên, tôi đã nói là làm.

Triệu Đức Lập cảm thấy giống như đang uống máu mình, thế nhưng dù hắn có khó chịu thế nào, hắn cũng không dám lật lọng ở trường hợp này. Đám phóng viên kia đang làm gì? Chỉ sợ ngày hôm sau bọn họ đã bán anh đi rồi.

Thạch Kiên Quân bỏ đi, Quách Kim Lương cũng đi, đám phóng viên kia cũng đi theo. Dù trước khi đi thì Thạch Kiên Quân khách khí nói với Triệu Đức Lập rằng kinh doanh nên thành tín, nhưng Triệu Đức Lập lại cảm thấy rất rõ ràng, lần này mình xem như xong rồi. Hắn đã để cho chủ tịch tỉnh đến tận nhà đòi tiền lương cho công nhân, xem như người ta một khi gặp chuyện không may thì uống nước lạnh cũng tắc răng.

Triệu Đức Lập nghĩ đến tiền lương mà nhanh chóng gọi điện thoại, hắn bây giờ không quan tâm nhiều như vậy, cho dù tài chính có vấn đề thì hắn cũng phải nhanh chóng phát lương. Hơn nữa cho dù có vấn đề thì đó cũng là của Liêu Dung Hoa, chính mình nên bảo toàn bản thân rồi nói sau.

- Tôi là Triệu Đức Lập, nhanh chóng phát tiền lương, đúng, tôi nói. Tiền lương của ai sao? Con bà nó, còn tiền lương của ai nữa? Tất nhiên là đám công nhân kia, tôi nói cho cậu biết, phải phát cho bọn họ, không thiếu một xu nào. Đừng giở trò ở sự kiện này, nếu chọc vào phiền toái, ông sẽ giết chết mày.

Triệu Đức Lập nói xong thì ngồi xuống ghế sa lông, hắn nghĩ đến những sự việc không thuận lợi xảy ra vào ngày hôm nay, thế là thật sự sinh ra cảm giác cực kỳ mệt mỏi chán nản.

“ Xem ra tết năm nay phải lên chùa lễ phật! “

Triệu Đức Lập thầm nghĩ như vậy, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Không phải có chuyện gì xảy ra nữa chứ?

Lần này cửa mở cũng không có ánh đèn chĩa vào mặt, nhưng trước mặt là vài người có đeo quốc huy trên mũ, điều này làm cho hai mắt Triệu Đức Lập chợt đau nhức. Hắn nhìn người đàn ông đứng thẳng trước mặt, thế là dùng giọng chú ý hỏi:

- Các vị đồng chí, xin hỏi các vị có chuyện gì sao?

- Xin hỏi ngài có phải là đồng chí Triệu Đức Lập không?

Người đàn ông đứng đầu nhìn tấm ảnh trong tay, sau đó lại nhìn Triệu Đức Lập rồi hỏi.

Triệu Đức Lập chợt cảm thấy da đầu căng cứng, trong lòng thầm sinh ra cảm giác xấu, hắn hít vào một hơi rồi dùng giọng quả quyết nói:

- Tôi...Tôi...Không phải...

- Chào anh, Triệu Đức Lập.

Viên cảnh sát thấy Triệu Đức Lập mở miệng từ chối thì đưa tấm ảnh trong tay lên nói:

- Có người tố cáo anh tình nghi đánh người bị thương, mong anh đi theo chúng tôi một chuyến.

- Các anh, tôi thật sự không làm chuyện trái pháp luật như vậy, các anh là người của phân cục công an phía tây phải không, lần này chắc là có hiểu lầm, tôi là bạn của cục trưởng La của các anh.

Triệu Đức Lập thấy hai tên cảnh sát trẻ muốn tiến lên đưa mình đi, thế là vội vàng nói.

Người đàn ông trung niên đi đầu khẽ cười cười, dùng giọng không chút sợ hãi nói:

- Đồng chí Triệu Đức Lập, mọi người đều ngang hàng trước pháp luật, đồng thời chúng tôi cũng không phải là người phân cục, chúng tôi là người của cục công an tỉnh.

- Là người của cục công an tỉnh thì tốt quá, tôi là bạn tốt của Liêu Dung Hoa, mà Liêu Dung Hoa là con trai của cục trưởng Liêu.

Triệu Đức Lập giống như gặp được cứu tinh, hắn lớn tiếng nói.

Tên cảnh sát kia nghe thấy ba chữ cục trưởng Liêu thì vẻ mặt có hơi biến đổi, thế nhưng hắn lại phất tay nói:

- Đưa đi.

- Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, Liêu Dung Hoa sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi.

Triệu Đức Lập bị hai tên cảnh sát trẻ kéo đi, hai chân chợt mềm nhũn, đột nhiên sinh ra cảm giác xụi lơ.

Tên cảnh sát trẻ tuổi bị Triệu Đức Lập giữ chặt tay chợt quay mặt lại dùng giọng lạnh lùng nói:

- Không nên hở chút là mở miệng nói đến Liêu công tử, anh ta cho phép anh làm trái luật sao? Anh nên chuẩn bị giải trình những gì mình đã làm là vừa.

Trong phòng làm việc của Liêu Dung Hoa, đúng như những lời mà Triệu Đức Lập đã nói trước dó, bây giờ Liêu Dung Hoa không có việc gì, đang áp dụng câu “ không có việc thì làm việc với thư ký “. Lúc này trên chiếc ghế rộng rãi, nữ thư ký đã bị hắn quyến rũ bị cởi sạch quần áo, nàng đang uốn éo như một con rắn. Liêu Dung Hoa cảm nhận cảm giác khoái cảm tuyệt đối, thế là trong lòng sinh ra cảm giác đắc ý.

Cái gì mà gái mười liệt chín trinh, thấy tiền không phải cũng ngoan ngoãn cởi quần áo ra sao? Nói cho cùng thì vẫn là ra giá chưa đủ mà thôi. Con bà nó, làm quan không được tự do, thật sự chỉ có tiền là tốt, muốn làm gì chỉ cần ném tiền ra là xong, tùy ý thích làm gì thì làm.

Trong lúc khoái cảm bùng lên như thác lũ, Liêu Dung Hoa không khỏi nghĩ đến câu nói thô tục của Triệu Đức Lập, có việc thì thư ký phải làm, không có thì làm việc với thư ký, dù thật sự có chút thô tục nhưng lại là sự thật.

Liêu Dung Hoa nghĩ đến Triệu Đức Lập, lại nghĩ đến những gì mình bày ra ngày hôm nay. Lúc này Triệu Đức Lập có lẽ đã đi đến tham gia bữa tiệc chúc tết của thành phố La Nam, có lẽ đã đứng lên phát biểu. Dù bí thư Vương và chủ tịch Lý kia có không cam lòng, thế nhưng bọn họ sẽ vì lực ảnh hưởng của sự việc, vì giữ hình tượng của thành phố La Nam mà nuốt quả đắng là sự việc liên quan đến Triệu Đức Lập vào trong lòng.

Con bà nó, Triệu Đức Lập kia thật sự không biết xấu hổ, vì sao đến bây giờ còn chưa gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ tên khốn kia cũng đang rất bận rộn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui