Bí Thư Trùng Sinh

- Dĩnh Nhi, là anh đây, chúc mừng năm mới.

Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng hắn có muôn ngàn lời nói, thế nhưng lúc này căn bản chỉ có thể nói ra bốn chữ chúc mừng năm mới mà thôi.

Lâm Dĩnh Nhi ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, giọng điệu của nàng có chút run rẩy, âm thanh chậm rãi truyền đến tai Vương Tử Quân:

- Chúc mừng năm mới.

Lâm Dĩnh Nhi ở nước ngoài xem như không có tết, không có người quen, chỉ có nổi nhớ quê mà thôi.

Sau khi Lâm Dĩnh Nhi ra ngoài du học, hai người chủ yếu liên lạc qua truyenfull.vn, hầu như mỗi ngày nàng đều gửi cho hắn một email nói về cuộc sống của mình. Trong khoảng thời gian này, Vương Tử Quân càng phát hiện một Lâm Dĩnh Nhi trưởng thành xuất hiện trước mắt mình.

- Em nhớ anh.

Ba chữ mang theo nổi nhớ vô tận truyền đến từ bên kia, Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Dĩnh Nhi nói như vậy thì có hơi khựng lại, sau đó cũng khẽ nói:

- Anh cũng rất nhớ em.

- Có phải tết năm nay rất vui không? Nếu anh không có việc gì quan trọng, anh đi thăm ba mẹ giúp em, em cảm thấy không có em ở nhà thì bố mẹ sẽ rất cô đơn.

Khi Lâm Dĩnh Nhi sắp cúp điện thoại, nàng chợt khẽ nói.

- Ừ, anh sẽ đến.

Sau khi nói lời tạm biệt với Lâm Dĩnh Nhi, Vương Tử Quân cúp điện thoại.

“ Trăng nơi đây cũng không sáng bằng quê nhà! “

Vương Tử Quân nghe tiếng pháo liên tục vang lên bên tai, trong lòng chợt khó chịu. Sau đó hắn gọi điện thoại cho Tần Hồng Cẩm, Y Phong, những người phụ nữ của hắn tươi cười nói chuyện, điều này càng làm hắn cảm thấy thêm khó chịu.

Khó khăn nhất trong đời chính là vấn đề về phụ nữ, đôi khi có quá nhiều ân tình với nhiều người phụ nữ cũng là một áp lực không nhỏ.

Vương Tử Quân nghĩ như vậy, hắn đi vào nhà bắt chuyện với Mạc Tiểu Bắc, sau đó cất bước đến nhà Lâm Trạch Viễn. Vẫn là căn nhà cũ, cánh cửa cũ, ngoài hoàn cảnh chung quanh có hơi biến đổi theo mùa thì cô gái năm xưa cũng đã đi đến chân trời xa.

Vương Tử Quân khẽ nhấn chuông cửa, sau khi nhấn ba lượt thì chợt nghe bên trong có người nói:

- Ai vậy?

Đây là âm thanh của Lâm Trạch Viễn, tuy đã nhiều ngày không gặp bí thư Lâm, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nhớ rõ giọng nói của vị bố vợ hữu danh vô thực này.

- Tôi đến tặng quà tết.

Vương Tử Quân khẽ lên tiếng:

- Bí thư Lâm, lãnh đạo nói tôi đến tặng quà cho ngài, thế nhưng vì sơ sẩy mà quên đưa đi, mong lãnh đạo thứ lỗi.

- Tiểu tử thối, cậu còn giả vờ như vậy làm gì, còn không mau vào nhà.

Tuy Vương Tử Quân nói rất khẽ và cố gắng thay đổi giọng điệu, thế nhưng căn bản không gật được Lâm Trạch Viễn. Khi hắn còn chưa nói xong thì Lâm Trạch Viễn đã cười cười rồi mắng lớn.

Vương Tử Quân đi vào trong nhà, hắn thấy Lâm Trạch Viễn đang mặc một chiếc áo len xám mỉm cười tủm tỉm nhìn mình. Tuy chỉ ăn mặc rất bình dị nhưng Lâm Trạch Viễn đứng nơi đó vẫn làm cho Vương Tử Quân cảm ứng được áp lực không nhỏ.

Lâm Trạch Viễn là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, khí chất uy nghiêm trên người là rất nặng, nghe nói rất nhiều lãnh đạo thị ủy đến trước mặt lão đều phải thành thật như học sinh tiểu học.

- Bí thư Lâm, tôi cũng không nói ngao, tôi thật sự đến tặng quà lãnh đạo.

Vương Tử Quân vừa đi theo Lâm Trạch Viễn vào nhà vừa cười nói.

Lâm Trạch Viễn cười ha hả nói:

- Quà cáp cái gì, cậu nói xem, quà của cậu đâu? Chỉ cần cậu tặng quà, tôi sẽ nhận ngay.

- Điều này...Quà của tôi chính là cái bụng, nhưng nó lại trống rỗng, kính mong bí thư Lâm nhồi vào vài thứ cho nó đầy lên.

Vương Tử Quân cười hì hì rồi dùng giọng xấu xa nói.

Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì Lâm phu nhân cũng đi ra, sau khi thấy Vương Tử Quân thì cười nói:

- Tử Quân, sao cậu lại đến một mình, không đưa cả Tiểu Bắc đến chơi?

- Ngày mai bọn họ sẽ đến, hôm nay tiểu tử kia đã ngủ, ông nội rất thương chắt, không cho ai động vào, cũng không ai được phép lớn tiếng, nếu không ông cụ sẽ trừng mắt tức giận.

Vương Tử Quân cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi nói:

- Dì, mong dì làm hai món gì đó cũng được, cháu muốn uống vài ly với bí thư Lâm.

- Được được, hai người chờ chút.

Lâm phu nhân thật lòng rất yêu mến Vương Tử Quân, nhưng khi Vương Tử Quân còn trẻ thì Lâm Dĩnh Nhi lại đang học đại học, thế cho nên bà cũng không xem Vương Tử Quân là con rể. Đợi đến khi bà có ý nghĩ này thì Vương Tử Quân đã là người có gia đình rồi.

Vì chuyện này mà Lâm phu nhân không phải một lần oán trách Lâm Trạch Viễn, nói bí thư Lâm không quan tâm đến con gái, nếu cho hai người tiếp xúc sớm một chút, không phải Vương Tử Quân sẽ là rể nhà mình rồi sao?

Bí thư Lâm rất lạnh nhạt với vấn đề này, nói là tôi không quan tâm, chẳng lẽ bà cũng quan tâm sao?

Lúc đó bí thư Lâm cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng lão thật sự không ngờ Lâm phu nhân phản kích càng sắc bén hơn. Bà trực tiếp lấy danh tiếng nhìn xa trông rộng của Lâm Trạch Viễn để tiến hành thảo phạt, ý là tôi không nhìn xa trông rông là bình thường, thế nhưng anh là bí thư tỉnh ủy từng làm ra không ít chuyện tốt, chẳng lẽ không có ánh mắt lâu dài, không có tư tưởng chiến lược sao?

Một lát sau Lâm phu nhân đã đưa đến năm sáu món ăn, vì là tết nhất nên chuẩn bị thức ăn rất dễ dàng. Sau đó bà đưa ra một chai rượu rồi nói:

- Các người cứ ăn uống vui vẻ, tôi đi làm thêm vài món nữa.

- Dì, không cần đâu, hôm nay cũng không uống nhiều.

Vương Tử Quân thấy mẹ vợ giống như còn muốn tiếp tục bận rộn, thế là thật sự ngồi không yên, hắn khẽ mở miệng khuyên can.

- Được rồi, cứ để bà ấy đi, bà ấy không chịu ngồi yên, nếu để cho bà ấy nhàn rỗi, không bằng để cho bà ấy tự bận rộn.

Lâm Trạch Viễn khoát tay chặn lời Vương Tử Quân, sau đó đưa chai rượu sang cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân mở chai Mao Đài đã được sản xuất khá nhiều năm, sau đó rót đầy ly cho Lâm Trạch Viễn. Sau khi rót đầy ly cho mình thì hắn nâng ly lên nói:

- Chú Lâm, chúc mừng chú, sau này chú với cháu cùng là bí thư thị ủy.

Lâm Trạch Viễn chỉ có một khuê nữ bảo bối, vì không có con gái ở nhà, thế cho nên một năm qua càng thêm nhớ mong, càng có nhiều phiền muộn. Vương Tử Quân đến chơi làm cho tâm tình của lão giảm bớt đi một chút, sau khi nghe Vương Tử Quân nói ra lời trêu chọc như vậy, lão khẽ cười nói theo:

- Được, chúng ta uống cạn, bí thư Vương, hai vị bí thư thị ủy cùng cạn ly.

Hai ly rượu đụng vào nhau, Vương Tử Quân và Lâm Trạch Viễn cùng uống cạn. Sau khi Lâm Trạch Viễn hỏi về vài tình huống liên quan đến Vương Tử Quân thì cười nói:

- Tử Quân, tôi hỏi cậu, nếu như hai người chúng ta đổi chỗ cho nhau thì cậu sẽ làm thế nào?

- Chuyện đơn giản thôi, tôi sẽ đề nghị với lãnh đạo, đồng chí bí thư Lâm Trạch Viễn của thành phố La Nam chăm chú công tác, là mầm mống tốt, cứ để cho anh ấy đi theo tôi là thư ký trưởng.

Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng hào khí nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui