Bí Thư Trùng Sinh

Nhưng cũng không sao, không nể mặt cũng không có vấn đề, dù sao thì hắn cũng cầm lấy cán dao, hắn cũng không sợ người ta không nể mặt.

- Thư ký trưởng Kim, tôi đến có chút đường đột, cũng mong các đồng chí thành phố La Nam thứ lỗi cho, nhưng chúng tôi cũng chỉ là chấp hành công vụ mà thôi, thật sự là thân bất do kỷ.

Mễ Lưu Phương nói rồi cùng bắt tay với Kim Điền Lạc.

Khi hai người đang trò chuyện thì đột nhiên có người chạy đến giữ lấy tay áo của Kim Điền Lạc, người này dùng giọng nức nở nói:

- Lãnh đạo, ngài là lãnh đạo thành phố La Nam sao? Mong ngài có thể lấy về khoản tiền đền bù cho tôi.

Kim Điền Lạc nhờ ánh đèn mà thấy người chạy đến là một ông lão hơn sáu mươi. Hắn là cán bộ bò lên từ cơ sở, cũng không phải là người mới trong công tác xử lý những sự việc thế này.

Kim Điền Lạc khẽ giữ lấy tay của ông lão, sau đó cười nói:

- Bác cứ yên tâm, nếu như tiền thật sự chưa đến tay bác, chúng cháu sẽ lập tức đưa tiền, đồng thời cũng sẽ thay mặt xin lỗi.

- Thư ký trưởng Kim, bác này chính là Triệu Xương Tỏa. Nhà bác ấy chỉ có vài mẫu đất để làm ăn sinh sống, các anh xây dựng đường cao tốc phát triển kinh tế, bản thân sự việc không có gì đáng trách, nhưng nếu các anh không đền bù tổn thất cho dân chúng, đây rõ ràng là lẫn lộn đầu đuôi. Phát triển kinh tế không phải là vì đẩy mạnh thu nhập của quần chúng nhân dân sao? Đồng thời ở thành phố La Nam này chỉ có một mình Triệu Xương Tỏa thôi sao?

Vẻ mặt Mễ Lưu Phương đã trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Triệu Xương Tỏa lúc này đã buông tay Kim Điền Lạc, sau đó trầm giọng nói với Kim Điền Lạc.

Kim Điền Lạc cười nói:

- Trưởng phòng Mễ, chuyện bồi thường vốn là đương nhiên, nếu như thành phố La Nam chúng tôi làm không tốt ở phương diện này, chúng tôi nhất định sẽ chăm chú sửa sai.

- Trưởng phòng Mễ, bí thư Vương vốn muốn tự mình tiếp đón ngài, thế nhưng vừa rồi phải tiếp nhận một cuộc điện thoại quan trọng, thế cho nên không ra mặt được, mong ngài bỏ quá cho.

Kim Điền Lạc vừa nói vừa đưa tay mời Mễ Lưu Phương.

Mễ Lưu Phương nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kim Điền Lạc, trong lòng thầm sinh ra cảm giác không đúng. Nhưng hắn lại cảm thấy mình rõ ràng là nghi thần nghi quỷ, tình huống này ông lão Triệu Xương Tỏa đã là minh chứng quá rõ ràng, thành phố La Nam còn có thể làm ra trò gì được nữa?

Mễ Lưu Phương có ý nghĩ của riêng mình, hắn đi theo Kim Điền Lạc về phía phòng họp thị ủy. Hắn cũng muốn xem bí thư Vương kia sẽ cho ra câu trả lời thế nào cho mình.

Vương Tử Quân và Lý Quý Niên đứng ở cửa phòng hội nghị, thấy Mễ Lưu Phương đi đến thì hai người nở nụ cười tiến lên chào đón. Vương Tử Quân cười nói:

- Trưởng phòng Mễ đại giá quang lâm, thật sự là làm vẻ vang cho thành phố La Nam chúng tôi.

Mễ Lưu Phương nhìn gương măt trẻ tuổi quá mức của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không thoải mái. Chính mình khổ sở bao nhiêu năm, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói giọng quỷ, hơn nữa cũng đã bỏ ra nhiều công sức vận tác, mãi mới tiến lên cấp phó giám đốc sở, thế nhưng thằng nhãi kia còn trẻ như vậy đã là bí thư thị ủy đứng đầu một phương.

Tuy đều là cán bộ cấp sở nhưng độ nặng của Mễ Lưu Phương căn bản kém xa Vương Tử Quân cả ngàn dặm, nhưng lúc này hắn là quan khâm sai đại thần đến thành phố La Nam, hắn cũng có chút kiêu ngạo của mình.

Mễ Lưu Phương bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó cười nói:

- Vốn chuẩn bị sau tết một thời gian mới đến quấy rầy bí thư Vương, nhưng lãnh đạo thúc quá gấp, chúng tôi thật sự không có biện pháp, đành phải vội vàng chạy đến, kính mong bí thư Vương cũng đừng trách.

- Trách móc rõ ràng là khách khí, trưởng phòng Mễ, năm mới mà các anh đến La Nam nhưng không ở lại dùng cơm, điều này thật sự làm cho chúng tôi cảm thấy mất mặt. Chẳng lẽ hồng thành phố chúng tôi nghèo hèn đến mức không thể mời lãnh đạo một bữa cơm sao?

Vương Tử Quân vừa cười vừa dùng giọng nửa thật nửa giả nói.

Mễ Lưu Phương cười hì hì, sau đó cũng không tiếp tục chủ đề này, hắn thay đổi chủ đề:

- Bí thư Vương, ăn cơm là chuyện nhỏ, chúng ta nên giải quyết sự việc của mình là hơn.

Vương Tử Quân nhìn khóe miệng Mễ Lưu Phương lộ ra nụ cười, hắn cũng cười nói:

- Tốt, trưởng phòng Mễ, mời ngài vào bên trong.

Lúc này trong phòng họp đã có mười mấy người đang ngồi, Mễ Lưu Phương cảm thấy có vài người quen mặt, cũng không nhận ra vài người. Hắn khẽ gật đầu với đám người trong phòng, sau đó Mễ Lưu Phương ngồi xuống ghế chủ vị dưới sự nhường nhịn của Vương Tử Quân và Lý Quý Niên.

- Bí thư Vương, lần này chúng tôi phụng mệnh đến thành phố la nam chính là vì điều tra sự việc đền bù giải tỏa. Tỉnh ủy cực kỳ coi trọng sự kiện này, đã tự mình cho ra chỉ thị là lợi ích của quần chúng không phải là nhỏ, nhất định phải đặt lợi ích của quần chúng lên đầu.

Mễ Lưu Phương nói đến đây tuy cảm thấu tin tưởng mười phần, thế nhưng nhìn vị bí thư trẻ tuổi kia, hắn không nhịn được phải ném lãnh đạo tỉnh ủy ra ngoài. Hắn phải xung phong bằng lời nói như vậy, hắn cảm thấy nếu không xung phong như thế, chỉ sợ trong lòng sẽ bất an, sẽ không trấn áp được khí thế của bí thư Vương.

- Nếu tỉnh ủy đã quan tâm vào bảo vệ thành phố La Nam chúng tôi như vậy, các cán bộ thành phố La Nam như chúng tôi vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Trưởng phòng Mễ, lần này lãnh đạo đã hao tâm tổn trí vì thành phố chúng tôi, rõ ràng là thành phố La Nam chúng tôi công tác có sơ hở, kính mong trưởng phòng Mễ cứ nói thẳng ra, vạch ra sơ hở của chúng tôi, để chúng tôi dễ dàng tăng cường chỉnh đốn và cải cách.

Vương Tử Quân nói, sau đó hắn khẽ cười với Mễ Lưu Phương.

Mễ Lưu Phương cũng cười, hắn khẽ gật đầu nói:

- Chuyện này có lẽ chỉ là nhỏ nhặt trong mắt các vị lãnh đạo, thế nhưng nó lại iên quan đến lợi ích thiết thân của quần chúng nhân dân. Bây giờ tôi sẽ thông báo tình huống cho bí thư Vương và các vị lãnh đạo, cũng mong các vị chú ý công tác, thiết thực đảm bảo lợi ích của quần chúng.

Đám người ngồi bên dưới đài đều nhìn về phía Mễ Lưu Phương, lời nói của Mễ Lưu Phương đã quá rõ ràng, chính là thành phố La Nam đã tạo ra một lỗ hổng, tỉnh ủy không vừa lòng, cần phải đẩy mạnh cải tiến.

Mễ Lưu Phương đứng trước mặt nhiều người nói ra những lời như vậy, Vương Tử Quân và Lý Quý Niên là hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, tất nhiên bọn họ sẽ mất mặt. Vì thế mà sau khi Mễ Lưu Phương nói ra lời dạo đầu, đám người bên dưới đã xì xào bàn tán.

- Sự kiện tố cáo về vấn đề đền bù giải tỏa, dù là gửi đơn tố cáo lên tỉnh, không phải tuyến trên chỉ cần đốc thúc chúng ta nhanh chóng xử lý là được sao? Tôi nhớ trước đó thành phố An Dịch cũng từng phát sinh sự việc thế này, không phải phòng văn thư cũng chỉ cho xuống một văn bản đốc thúc xử lý à?

- Hì hì, không phải quá rõ ràng rồi sao? Có người không vừa mắt với thành phố La Nam chúng ta, muốn bôi thuốc vào mắt lãnh đạo thành phố chúng ta. Nếu anh còn chưa nhìn rõ điều này, cũng xem như uổng phí nhiều năm công tác.

- Thật sự là có người cố ý như vậy, xem ra Đổng Trí Tân đãc khổ sở rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui