Bí Thư Trùng Sinh

- Thư ký trưởng Kim, anh còn nhớ không, tôi đã từng cho ra một văn kiện, yêu cầu xem trọng sự kiện đền bù giải tỏa, nhất định không được làm cho quyền lợi của nhân dân bị ảnh hưởng.

Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi khẽ nói.

Sau khi nghe Vương Tử Quân nói đến văn kiện này, đầu óc Kim Điền Lạc nhanh chóng vận chuyển. Hắn trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, tôi nhớ đó là một văn kiện trước tết.

- Phòng văn thư thị ủy căn bản không có khả năng không tiếp nhận được văn kiện này.

Vương Tử Quân dùng ngón tay ve vuốt ly trà rồi gằn từng chữ nói.

“ Bí thư Vương không phải muốn khai đao với phòng văn thư đấy chứ? “

Kim Điền Lạc thật sự rất giúp đỡ ý nghĩ này của Vương Tử Quân, nói thật dù là Vương Tử Quân không muốn làm gì người của phòng văn thư, thế nhưng hắn cũng nhất quyết sẽ phải làm cho phòng văn thư trở nên có quy củ. Triệu Xương Tỏa đã phản ánh vấn đề lên phòng văn thư thị ủy, thế nhưng phòng văn thư thị ủy lại không coi trọng, điều này cực kỳ không xong.

- Bọn họ là những người tiếp nhận yêu cầu của quần chúng nhân dân, thế nhưng bọn họ lại làm ngơ không thấy, tôi cảm thấy nên xử lý cho thật nghiêm.

Kim Điền Lạc tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân rất thỏa mãn, nhưng hắn cũng không nói nên xử lý người nào. Sau khi Kim Điền Lạc nói xong thì hắn cười nói:

- Nếu như có sơ sẩy thì chúng ta cũng không sợ, vì chủ yếu là trị bệnh cứu người, chỉ sợ là có người cố ý làm như vậy mà thôi.

Kim Điền Lạc chợt sững sờ, cố ý làm như vậy? Hắn thật sự không ngờ phương diện này, nhưng Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn cảm thấy trong lòng mát lạnh. Hắn là thư ký trưởng quản lý phòng văn thư, nếu như phòng văn thư xảy ra chuyện, người bị xử lý cũng chính là hắn.

- Trong tỉnh đến quá kịp thời, lại nhanh chóng, thị ủy chúng ta lại căn bản không biết được bất kỳ thông tin gì, như vậy có người cố ý gây sóng gió ở sự kiện này không?

Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi khẽ hỏi Kim Điền Lạc.

Đúng vậy, cơ quan tỉnh đến quá nhanh, phòng văn thư thị ủy lại phản ứng quá mức chậm chạp, rốt cuộc có vấn đề gì? Ai cũng có thể nhìn ra được một hai phần.

Kim Điền Lạc chợt nghĩ đến gương mặt mập mạp của vị lãnh đạo phòng văn thư, trong lòng hắn đã quyết định xử lý sự việc này, cũng nhanh chóng muốn chứng thực.

Có một số việc chỉ cần làm là xong.

- Anh cảm thấy nếu thật sự có vấn đề ở sự kiện đền bù giải tỏa, người nào sẽ gánh chịu trách nhiệm chủ yếu?

Vương Tử Quân cũng không tiếp tục hỏi vấn đề của phòng văn thư, hắn hỏi Kim Điền Lạc.

Kim Điền Lạc có chút chần chờ, sau đó mới nói:

- Là Đổng Trí Tân!

- Không phải Đổng Trí Tân, anh ấy chỉ là một cán bộ cấp chính cục, dù là gánh trách nhiệm, cũng không thể gánh được trách nhiệm chủ yếu nhất.

Vương Tử Quân cười cười chối bỏ suy đoán của Kim Điền Lạc.

“ Không phải là Đổng Trí Tân, chẳng lẽ là...? “

Kim Điền Lạc vốn định nói đó là bản thân bí thư Vương, thế nhưng hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng chối bỏ suy đoán của mình. Lúc này đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, hắn chợt nghĩ đến một câu nói gầy cười mình được nghe vào hai ngày trước.

Nguyên văn là thế này: Đảng ủy dựng kịch, chính quyền diễn trò, hội đồng nhân dân bình luận đùa giỡn, mặt trận tổ quốc đứng xem cuộc vui, nếu trò vui xảy ra vấn đề, người diễn trò sẽ bị đánh.

Kim Điền Lạc nghĩ đến chuyện diễn trò, hắn chợt khẽ động, hắn không ngờ một sự việc căn bản là nhỏ nhặt như vậy lại hướng về phía chủ tịch Lý Quý Niên.

Kim Điền Lạc cảm thấy vài năm trước Lý Quý Niên là một vị chủ tịch thành phố căn bản không xứng đáng với chức vụ, nhưng bây giờ thì ngược lại, là một vị chủ tịch cực kỳ phù hợp. Lý Quý Niên bày ra vị trí chính đáng của mình dưới sự lãnh đạo của Vương Tử Quân, hắn làm tốt các hạng mục công tác ở thành phố La Nam, có thể nói là một người chấp hành rất tốt.

Bây giờ có người ra tay với Lý Quý Niên, trong tỉnh lại nhanh chóng đồng ý, nếu sự kiện đền bù giải tỏa là thật, tuyến trên sẽ xem đây là một cơ hội tốt để điều chỉnh, tất nhiên Lý Quý Niên sẽ là người phải đứng mũi chịu sào.

Kim Điền Lạc càng thêm sáng tỏ sự việc, hắn cang dùng ánh mắt kính nể nhìn vị bí thư trẻ tuổi ở trước mặt. Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng Vương Tử Quân có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, rõ ràng không thể không phục.

Nhưng thật sự là ai đang giở trò?

Hầu như chỉ sau nháy mắt thì Kim Điền Lạc đã biết người đó là ai, ai có được lợi ích lớn nhất sau khi Lý Quý Niên rời khỏi thành phố La Nam? Ai có thể điều động được người của phòng văn thư dưới sự chỉ đạo của mình? Nếu kết quả thật sự là như vậy, thế thì thật sự quá sinh động rồi.

Lúc này Vương Tử Quân gọi mình vào phòng làm việc chỉ là phân tích đầu đuôi sự việc như vậy thôi sao? Rõ ràng là không phải. Kim Điền Lạc nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu ý của bí thư Vương, thế là trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, tôi sẽ nói sự việc này với chủ tịch Lý.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói:

- Chuyện này tôi tin chủ tịch Lý sẽ có hướng xử lý tốt nhất.

Kim Điền Lạc nở nụ cười thầm hiểu với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn đã hiểu rất rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân. Khi hắn chuẩn bị thay đổi chủ đề, chợt nghe thấy Vương Tử Quân nói:

- Sau đó anh viết một tài liệu báo cáo gửi lên tỉnh giải thích sự việc, nói là thành phố La Nam chung ta làm không tốt công tác giải quyết hậu quả, kính mong lãnh đạo phê bình.

Vương Tử Quân nói mong lãnh đạo phê bình, thế nhưng Kim Điền Lạc hiểu, đây chính là bí thư Vương đang phản bác không một tiếng động. Lúc này bầu không khí tết nhất còn chưa tán đi, tỉnh ủy vì một sự việc nhỏ nhặt đã nhanh chóng phái người xuống điều tra, căn bản không đủ lực tín nhiệm với ban ngành thành phố La Nam.

Kim Điền Lạc hiểu rất rõ phản ứng của lãnh đạo tỉnh ủy sau khi nhận được báo cáo yêu cầu phê bình như vậy, thế nhưng cho ra bản báo cáo như vậy tuy thoải mái nhưng lại tạo nên ngăn cách giữa mình và lãnh đạo tuyến trên.

Kim Điền Lạc có chút lo lắng, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới khẽ nói:

- Bí thư Vương, làm như vậy có tốt không? Phòng văn thư có thể điều tra được thứ gì đó liên quan đến chúng ta hay không?

Vương Tử Quân biết rõ thiện ý nhắc nhở của Kim Điền Lạc, thế nhưng hắn biết lúc này dù mình không phản kích thì cũng có vài người không muốn hắn sống khá giả. Nếu đối phương đã không muốn mình sống khá giả, như vậy thì làm cho không có ai sống tốt, người làm trò ác, tất nhiên phải làm ác lại.

Quan lớn đè chết người, Vương Tử Quân nghĩ đến câu nói này mà thở dài một hơi, tuy trong lòng hắn thật sự không phục nhưng dù thế nào cũng không thể không làm việc theo đúng nguyên tắc.

Sau khi Kim Điền Lạc đi ra khỏi phòng, Vương Tử Quân đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn chiếc lá vàng rơi xuống được gió thổi bay qua bên cạnh cửa sổ.

Gió thổi lá bay, lúc này có người đang muốn hô phong hoán vũ ở thành phố La Nam.

Quan Vĩnh Hạ ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn nhìn Mễ Lưu Phương với gương mặt đầ hỗ thẹn ở trước mặt, sau đó cười một tiếng nói:

- Anh Mễ, anh xác định thành phố La Nam căn bản không có bất kỳ vấn đề nào ở phương diện đền bù sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui