Bí Thư Trùng Sinh

Mễ Lưu Phương gật đầu nói:

- Thư ký trưởng Quan, chuyện này là có thể khẳng định, thành phố La Nam thật sự là một điển hình ở phương diện đền bù giải tỏa trong tỉnh Sơn Nam. Bọn họ thông qua ngân hàng để chuyển khoản đến cho từng hộ có tiền đền bù, Triệu Xương Tỏa gửi đơn thư tố cáo thuần túy chỉ là mâu thuẫn gia đình mà thôi.

- Anh và các đồng chí đã khổ cực rồi, các anh quay về nghỉ ngơi đi.

Quan Vĩnh Hạ có chút trầm ngâm, sau đó hắn khẽ nói với Mễ Lưu Phương.

Mễ Lưu Phương nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, hắn có chút chần chờ, ngay sau đó lại khẽ nói:

- Thư ký trưởng Quan, tôi không làm tốt công tác, vì vậy mới...

Quan Vĩnh Hạ hiểu ý của Mễ Lưu Phương, hắn khoát tay áo nói:

- Chuyện này các anh làm rất tốt, phòng văn thư xuống tuyến dưới cũng không phải mở rộng vấn đề, đó là giải quyết vấn đề. Kết quả mà các anh thu được ở thành phố La Nam thật sự là thứ mà lãnh đạo tỉnh ủy muốn được thấy nhất.

Quan Vĩnh Hạ nói rất hay, thế nhưng Mễ Lưu Phương biết lãnh đạo càng nói hay như khướu thì trong lòng càng bức bối. Hắn biết rõ thư ký trưởng Quan là hạng người gì, bây giờ thư ký trưởng nói như vậy, hầu như đã chối bỏ hoàn toàn công tác của hắn.

Nhưng Quan Vĩnh Hạ không hài lòng thì thế nào? Thành phố La Nam căn bản không có vấn đề, chính anh cũng không thể nào chụp mũ người ta được, nếu làm không tốt chẳng khác nào đang tự đánh lên mặt mình.

Cuối cùng Mễ Lưu Phương vẫn phải đi ra khỏi phòng làm việc của Quan Vĩnh Hạ, nhưng bước tiến của hắn thật sự không còn kiên định giống như trước kia.

Quan Vĩnh Hạ nhìn Mễ Lưu Phương rời khỏi phòng mà vẻ mặt không hoàn toàn biến đổi. Hắn đã biết kết quả trước khi Mễ Lưu Phương đến báo cáo công tác, lúc này hắn cảm thấy không chút dễ chịu. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn tất cả dưới tình huống bày mưu đặt kế của bí thư Hào Nhất Phong, lực lượng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thuận thế tiến lên tấn công mà thôi.

Lúc này thì quá tốt, lực lượng đã có nhưng cuối cùng bị người ta phong bế không thể phát ra được. Quan Vĩnh Hạ biết rất rõ, nếu dùng sự kiện này căn bản kohgno thể nào khởi động thế công với ban ngành thành phố La Nam.

- Đúng là không ra gì, Mễ Lưu Phương căn bản không hiểu rõ sự việc, thế nhưng anh là quan viên thành phố La Nam, chẳng lẽ cũng không hiểu gì sao?

Quan Vĩnh Hạ thầm mắng một câu, sau đó hắn cầm lấy văn kiện vỗ mạnh lên bàn.

Sau khi trở thành lãnh đạo tỉnh ủy thì Quan Vĩnh Hạ căn bản rất ít khi nổi giận, nhưng lúc này trong tay hắn là văn kiện yêu cầu tỉnh ủy phê bình vì không làm tốt công tác đền bù giải tỏa của thành phố La Nam, nó làm hắn cảm thấy giống như đang cầm trong tay một cục than nóng hổi.

Quan Vĩnh Hạ biết rõ ý nghĩa của văn kiện yêu cầu lãnh đạo thượng cấp phê bình của thành phố La Nam, nào phải là yêu cầu phê bình, rõ ràng muốn đánh lên mặt hắn. Hắn là người cho ra chỉ thị yêu cầu phòng văn thư tỉnh ủy xuống thành phố La Nam điều tra, còn chưa có kết quả điều tra, không, phải là điều tra ra một điển hình vĩ đại. Thế nhưng bây giờ thành phố La Nam lại muốn lãnh đạo tỉnh ủy cho ra lời phê bình.

Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, trong long hắn cảm thấy rất khó chịu. Nếu như không phải có sự thúc đẩy của Hào Nhất Phong, hắn thật sự không muốn chọc vào người này.

Mối liên hệ giữa Quan Vĩnh Hạ với Vương Tử Quân bắt đầu từ thành phố An Dịch. Sau khi thành phố An Dịch lên cấp, không những đưa đến cho tỉnh Sơn Nam một thành phố cấp phó bộ, còn đưa đến một nhóm cán bộ, trong số cán bộ này có một kẻ cực kỳ khó đối phó là Vương Tử Quân.

Nếu thành phố An Dịch không thăng cấp thì thật sự là quá tốt.

Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân không có mặt ở tỉnh Sơn Nam thì mọi việc sẽ căn bản rất dễ xử lý, thế là hắn không khỏi gãi gãi đầu. Nhưng vài sợ tóc rơi xuống lại càng làm cho hắn cảm thấy nuối tiếc, vì tóc của hắn vốn không nhiều, bây giờ lại rụng xuống vài cây, thật sự làm hắn cảm thấy đau lòng thổn thức không thôi.

Quan Vĩnh Hạ xem xét lại mái tóc của mình, sua đó hắn cầm lấy văn kiện yêu cầu phê bình của thành phố La Nam đi về phía phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.

Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng của Hào Nhất Phong nhiều năm qua, hắn đến phòng làm việc của Hào Nhất Phong căn bản chưa từng bao giờ phải đi qua ải của thư ký. Nhưng hôm nay khi hắn chuẩn bị gõ cửa phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong, chợt thấy thư ký vẫy tay với hắn.

- Có chuyện gì vậy?

Quan Vĩnh Hạ nhìn thoáng qua thư ký của bí thư Hào Nhất Phong, sau đó khẽ hỏi.

- Chủ tịch Thạch đang ở bên trong.

Viên thư ký cũng không dám đắc tội với một vị thư ký trưởng là thường ủy tỉnh ủy, hắn khẽ lên tiếng nhắc nhở.

Thạch Kiên Quân đang ở trong phòng làm việc của bí thư Nhất Phong, đây là vì cái gì? Trong đầu Quan Vĩnh Hạ chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn ngồi xuống chiếc ghế trong phòng thư ký của Hào Nhất Phong, sau đó khẽ hỏi:

- Cậu có biết chủ tịch Thạch đến bàn việc gì không?

Viên thư ký nói:

- Khi tôi pha trà thì chủ tịch Thạch không nói lời nào, thế nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của chủ tịch Thạch, giông như cũng không có gì tức giận.

“ Tươi cười, không giống như đang tức giận, đây rõ ràng là một biểu hiện rất tốt! “

Quan Vĩnh Hạ thầm nghĩ có lẽ chủ tịch Thạch Kiên Quân có chuyện gì đó quan trọng cần đến tham khảo ý kiến của bí thư Hào Nhất Phong.

Quan Vĩnh Hạ nghĩ đến những chuyện lớn xảy ra trong tỉnh, lại chậm rãi xem xét xem hạng mục nào là phù hợp. Lúc này thư ký cũng nhanh chóng rót cho thư ký trưởng Quan một ly trà nóng.

Không chờ Quan Vĩnh Hạ uống hết nửa ly trà thì Thạch Kiên Quân đã từ trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong đi ra ngoài. Hào Nhất Phong cũng tươi cười đi ra, nhìn vào trạng thái của hai người, rõ ràng là chủ khách đều vui vẻ.

- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Thạch.

Quan Vĩnh Hạ tiến lên nghênh đón hai vị lãnh đạo.

Hào Nhất Phong khẽ gật đầu với Quan Vĩnh Hạ, dù sao với mức độ quen thuộc của hai người cũng không cần khách sáo như đối với người ngoài. Thạch Kiên Quân lại vươn tay ra với Quan Vĩnh Hạ:

- Thư ký trưởng Quan, trông anh càng ngày càng có tinh thần.

- Ôi, lãnh đạo, lúc này đầu tôi càng lúc càng hói, vài hôm trước thậm chí vợ tôi còn không cho đi nhuộm tóc ấy chứ.

Quan Vĩnh Hạ dùng giọng khiêm tốn nói.

- Ha ha ha, thư ký trưởng, bây giờ anh rất trẻ khỏe, nếu anh còn đi nhuộm tóc, chỉ sợ người ta sẽ nói anh được voi đòi tiên mất.

Thạch Kiên Quân nói một câu vui đùa, sau đó hắn cười đi về phía bên kia hành lang. Hắn đi được hai bước thì chợt nhớ ra điều gì đó, thế là mỉm cười nói:

- Thạch Kiên Quân Quan, có những chuyện nhỏ nhặt chúng ta cũng không cần phải làm quá, lãnh đạo là cái gì? Chúng ta làm tốt quyết sách là được, còn chấp hành cụ thể như thế nào thì phải để cho người bên đưới xử lý. Chúng ta phải tin tưởng đồng chí bên dưới của mình, như vậy bọn họ mới có thể làm tốt việc của mình được.

- Vâng!

Quan Vĩnh Hạ liên tục gật đầu xưng vâng nhưng trong lòng lại liên tục chửi chó má. Hắn biết rõ đây là Thạch Kiên Quân đang nói móc mình, đang ném sự việc vừa xảy ra với thành phố La Nam ra bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui