11.
Lâm Hoa Phượng nằm cả chiều trên giường.
Cơn đau đầu vô cớ khiến bà cảm thấy như có người cầm mũi dùi không ngừng đục lên thái dương.
Đến lúc phân biệt rõ thứ đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyệt thái dương không phai rđau đớn trong ảo giác mà là tiếng gõ cửa như nổi trống bên ngoài, lửa giận lập tức cháy bùng lên.
Bà xoay người xuống giường, cũng không mặc quần áo mà chạy thẳng ra bên ngoài.
Chắc chắn lại không mang chìa khóa, cái loại con gái ngu ngốc.
Lâm Hoa Phượng mở cửa ra, vừa mới chuẩn bị gầm lên thì nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Tề đứng ngoài cửa.
“Á á á! Đáng chết! Bà có thể mặt quần áo vào được không? Dù không biết xấu hổ thì cũng phải biết bây giờ là mùa đông chứ!”
Mẹ Tề Minh hét lên, xoay người đưa tay che mắt Tề Minh.
Lâm Hoa Phượng đóng sập cửa lại.
Một lát sau, bà ta mặc một bộ đồ ngủ dày đã giặt đến không còn nhìn ra màu sắc, đi ra mở cửa.
12.
Trên đỉnh đầu là bầu trời tối đen trong ngày đông.
Từng đám mây lớn viền màu đỏ sậm lơ lửng trên bầu trời màu đen.