16.
Dịch Dao nấu cơm xong, tắt máy hút khói đi, bưng hai đĩa thức ăn ra bàn.
Cô đi vào trong phòng mẹ, nhỏ giọng gọi: “Mẹ, con nấu cơm xong rồi.”
Trong phòng tĩnh lặng.
Mẹ nằm trên giường, trong bóng tối có thể nhìn thấy bà quay lưng về phía mình.
“Mẹ…” Dịch Dao mở miệng, một cái gối từ trên giường bay tới đập mạnh vào mặt cô.
“Tao không ăn! Mày đi mà ăn! Một mình mày ăn hết cho tao! Mẹ nó, đừng có mà ngất xỉu ra vẻ yểu điệu nữa cho tao.
Tao không có nhiều tiền cho mày ngất như vậy.
Đời trước tao thiếu nợ mày đây mà!”
Dịch Dao cầm bát và từng miếng cơm vào miệng.
Trong phòng ngủ thỉnh thoảng lại vọng ra mấy câu “Sao mày không chết đi”, “Chết đi cho khuất mắt”.
Những lời đó lọt vào trong tai, sau đo như dòng chất lỏng ấm áp mà đau nhói chảy xuống trái tim.
Hai đĩa thức ăn trên bàn gần như không động vào, đã không còn bốc hơi nóng.
Đồ ăn mùa đông nguội rất nhanh.
Dịch Dao đưa tay sờ sờ khuôn mặt nóng rát, kết quả là bàn tay dính đầy máu.
Vết thương trượt trên tường rách da bị mẹ bồi thêm hai cái bạt tai lại bắt đầu chảy máu.