HỒI THỨ BẢY
Lúc này đi vào ngõ thì trời đã rất tối rồi.
Đám mây dày nặng nề đè bầy trời xuống rất thấp.
như đang trôi qua sát những nóc nhà trong ngõ.
Ăng ten và cột thu lôi sắc ngon trên mái nhà xé rách tầng mây màu đen, phát ra tiếng động rõ rang nhu xé một tấm vải mùa đen.
Trong đám mây màu đen cps một số quầng sáng mờ nhạt không biết là cái gì dang di động.
ẩn hiện mờ nhạt các mảng sáng màu đỏ, màu vàng, màu lục, màu tím.
Lúc ẩn lúc hiện tại khe hở giữa các đám mây.
Dịch Dao cất xe đạp, sau đó đi vào ngõ.
Tay phải nắm chặt một bên quai đeo cặp sách, dùng hết sức khiến móng tay trắng bệch, như người chết đuối nắm chặt bùn đất và có nuosc trong tay.
Chính mình cũng không biết vì sao lại dùng hết sức như vậy.
Cảm thấy như có thứ gì dang nhanh chóng rời khỏi thế giới của mình.
Cho nên muốn nắm chắc một chút, chặt hơn một chút.
Chắt đến ngạt thở cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần đùng rời khỏi thế giới của mình
02.
Mùi khói dầu đậm đặc từ cửa sổ hai bên bị quạt hút mùi hút ra, phun thằng về phía đối diện cũng có chiếc quạt hút mùi dính đầy dầu mỡ đang quay tròn tương tự.
lúc cánh quạt dừng quay, khói dầu đông thành chất lỏng màu đen dính đặc sẽ chầm chậm rỏ giọt từ các cánh quạt xuống dưới cửa sổ.
gần như tuần nào Dịch Dao cũng phải dùng dung dịch về sinh dầu mở lau một lần.
Cảm giác dính dính trên ngón tay bấ kể rửa bao nhiêu lần cũng không thể hết được,khắc vào tầng bên ngoài của đầu óc, có thể dễ dàng nhớ lại hơn bất cứ cảm giác nào khác.
Dịch Dao đi qua những khung cửa sổ màu đen, đi về phía nhà mình.
Lúc đi tới cửa, Dịch Dao thoáng nhìn về phía nhà Tề Minh.
Ánh đèn màu vàng áp từ cửa sổ hắt ra, như một vệt tà dương hoà tan trên mặt lối đi trong ngõ.
Rất nhiều lúc cô cảm thấy Tề Minh cũng giống như tà dương, ấm áp, cũng là bi thương, hơn nữa đang chậm rãi hạ xuống dứoi đường chân trời, từ từ rời khỏi thế giới của mình, mang cả ánh sáng ấm áp và thời gian tươi đẹp cùng rời đi
Là ấm áp bi thương, cũng là bi thương ấm áp.
Có lẽ thời khác này Tề Minh đáng cầm bát, trước mặt là cơm nươc nóng hổi, bên cạnh là khuôn mặt yêu thương che chở đến mức làm mọi người cảm thấy dối trá của mẹ cậu – Lý Uyển Tấm.
Hoặc cậu đã ăn xong cơm tối, tiện tay vặn sáng đèn bàn đặt trên bàn học, mở ra một trang sách tiếng anh, đọc những từ dài lê thê trên đó.
Hoặc cậu ngẩng đầu, lộ ra gương mặt bi thương mà ấm áp như tà dương.