06
Dịch Dao chưa từng thấy rạp chiếu phim nào như vậy.
Thực ra nói chính xác thì cũng chỉ có lúc còn rất nhỏ là cô được đến rạp chiếu phim, sau khi lớn lên gần như không đến lần nào nữa.
Ngoài nhà trường thỉnh thoảng tổ chức chiếu một vài bộ phim khoa học thường thức làm mọi người buồn ngủ tại phòng chiếu đa năng, sau khi lớn lên, Dịch Dao chưa từng đến rạp xem phim theo đúng nghĩa của nó.
Còn cảnh tượng trước mắt này, cho dù trên ti vi hay trong tưởng tượng hoang đường kỳ lạ cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Màn ảnh màu hồng nhạt.
Cả rạp chiếu phim nằm gọn trong một hình cầu to lớn màu hồng.
Ánh sáng màu hồng dịu dàng gần như đáng yêu, bao phủ tất cả mọi người bên trong, trở nên rất dễ nhìn.
Rất nhiều học sinh lấy điện thoại ra chụp ảnh mái vòm hình cung màu hồng trên đỉnh đầu, vang lên một loạt tiếng lách tách, cũng nhất định sẽ nhìn thấy những cái miệng cong lên tạo dáng trước ống kính điện thoại.
Cố Sâm Tây cầm vé trong tay, sau đó đặt lên vai Dịch Dao một cách rất tự nhiên, chậm rãi cùng Dịch Dao đi về phía trước.
Trên đường những người đã ngồi vào chỗ tới tấp thu chân lại nhường đường, Cố Sâm Tây gật đầu xin lỗi, miệng không ngừng kêu:”Đi nhờ chút, đi nhờ chút.”
Dịch Dao đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, hơi muốn quay sang xem dáng vẻ của Cố Sâm Tây bây giờ.
Nhưng bàn tay khoát lên vai mình quá tự nhiên, nếu mình quay đầu sang thì không khỏi có chút quá thân thiết.
Ghế số 2 và ghế số 4 nằm ở chính giữa, ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy trung tâm của mái vòm.
Những đường nét màu trắng như là kinh độ vĩ độ quy tụ về một điểm đó.
Dịch Dao hạ đầu xuống, vừa lúc nhìn thấy nửa bên mặt của Cố Sâm Tây bên cạnh đang nhìn lên mái vòm, trông như một thiếu niên thanh khiết làm bằng gốm xứ dưới vệt sáng màu hồng nhạt.
Ánh sáng xung quanh dần tối đi, tiếng kêu hưng phấn đồng loạt vang lên, sau đó từ từ nhỏ đi vì âm nhạc bắt đầu xuất hiện.
Xung quanh cực kì yên tĩnh, mái vòm màu hồng biến thành một vùng tối tăm mà ánh mắt không thể xuyên qua được.
Sau khi phim chiếu được vài phút, ngoài cửa có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, hai người chậm rãi đi vào trong, có lẽ là đến muộn.
Phim toàn là hình ảnh tối tăm dưới đáy biển sâu cho nên cũng không có ánh sáng, không thấy rõ là ai, chỉ lờ mờ thấy hai người một trước một sau chậm rãi đi đến chỗ ngồi.
Trên màn ảnh đột nhiên có ánh đỏ nổ tung, núi lửa dưới đáy biển phun ra điên cuồng, hơi nước tạo thành những bong bóng khổng lồ nổi lên mặt nước, cả biển rộng như đang sôi lên.
Trong ánh đỏ đột nhiên sáng lên, chiếc áo sơ mi màu trắng của Tề Minh hiện ra rõ ràng trong bóng tối, Cố Sâm Tương đi theo cậu, cuối cùng hai người cùng tìm được chỗ ngồi xuống.
Cố Sâm Tây nhìn theo ánh mắt Dịch Dao nhưng không thấy gì, không nhịn được đưa tay xua xua trước mặt cô:”Này, xem gì đấy?”
“Xem phim.”Dịch Dao quay sang nhìn khinh khỉnh:”Còn có thể xem cái gì nữa?”
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Có lúc cảm thấy thật sự kì cục.
07