06
Dịch Dao lấy điện thoại đang rung trong túi ra, mở nắp thấy tin nhắn của Cố Sâm Tây:”Cậu lại đi đến chỗ đó làm gì!!!”
Ba dấu chấm cảm liên tiếp.
Dịch Dao suy nghĩ một lát, gõ bốn chữ “Cậu đừng quan tâm” rồi gửi lại.
Nhìn thấy thông báo tin nhắn gửi thành công liền thoát ra ngoài.
Trên màn hình chờ yên tĩnh, không có một tin nhắn nào của Tề Minh.
Dịch Dao bấm giữ nút nguồn, vài giây sau màn hình biến thành màu đen như mực.
Lúc ném điện thoại vào túi, Dịch Dao cảm thấy khoang bụng truyền đến cảm giác đau âm ỉ.
“Cô ơi, cháu cảm thấy… đau bụng.
”Dịch Dao đứng ở cửa nói với y tá đang sơn móng tay bên trong.
Y tá quay ra nhìn Dịch Dao, sau đó quay lại nhìn ba móng tay chưa đánh xong, thế là nói với Dịch Dao:”Vừa mới bắt đầu, đợi thêm lát nữa.
Còn nữa, cô cái gì mà cô, vớ vẩn.
”
Dịch Dao ngồi xuống ghế băng, cơn đau trong khoang bụng như thuỷ triều hết sóng này đến sóng khác tràn lên.
Lại qua mười phút, Dịch Dao một lần nữa đứng ngoài cửa gọi:”Chị y tá ơi!”
Y tá quét xong móng tay cuối cùng, quay ra thấy Dịch Dao đầu đầy mồ hôi, lúc này mới đứng dậy mở tủ kính lấy ra một thứ giống bô đi tiểu đưa cho Dịch Dao:”Cầm lấy, vào nhà vệ sinh hứng.
Tất cả mọi thứ chảy ra đều phải hứng lại, sau đó đưa cho tôi xem cho ra hết hay không.
”
Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:”Nếu không ra hết thì sẽ phải làm sạch đáy huyệŧ”.
Dịch Dao không nói lời nào, cầm lấy chiếc bô tráng men màu trắng, xoay người đi đến nhà vệ sinh.
Dịch Dao ngồi trên bồn cầu, một tay chống tường, tay kia cầm bô nướƈ ŧıểυ hứng bên dưới.
Dịch Dao đầu đầy mồ hôi, môi bị cắn không còn màu máu.