Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông FULL


11
Cố Sâm Tương nhìn Tề Minh ngồi trên ghế đá cạnh hàng cây ven đường, cũng không biết nên nói gì để phá vỡ yên lặng lúc này.
Từ lúc Tề Minh đang đi bỗng dừng lại ngồi ở đây đến bây giờ đã là nửa tiếng
“Có phải cậu cảm thấy tớ vừa rồi cực kì bạc bẽo không?” Tề Minh ngẩng đầu, âm thanh rầu rĩ.
“Vì sao lại như thế?” Cố Sâm Tương ngồi xuống bên cạnh Tề Minh.
“Tớ cũng không biết.” Tề Minh gục đầu xuống đầu gối: “Tớ cảm thấy rất muốn thoát khỏi bạn ấy, muốn cố gắng tránh xa bạn ấy.

Nhưng không phải vì tớ ghét bạn ấy, cũng không phải tớ chê trách gì bạn ấy.


Tớ cũng không biết phải mô tả cảm giác này như thế nữa.”
Cố Sâm Tương không ngắt lời cậu, cứ để cậu tiếp tục nói.
Nên định nghĩa mối quan hệ này như nhế nào? Tình yêu sao? Tình bạn sao?
Chỉ là trong đời cậu, có một người ở một nơi cách cậu rất gần, rất gần.

Cô ấy vĩnh viễn không có người nào quý trọng, vĩnh viễn không có người nào thương yêu, vĩnh viễn sống trong thế giới đau khổ, vĩnh viễn sống trong môi trường bị xa lánh, bị cười nhạo.


Cô ấy cũng sẽ đau lòng quay mặt đi khi nhìn thấy cô gái khác được cha mẹ thương yêu, được bạn trai chăm sóc.

Cô ấy cũng hi vọng mình chưa từng tới thế giới này khi bị mẹ mắng tại sao mày không chết đi.

Cô ấy cũng muốn mặc quần áo đẹp, có rất nhiều bạn bè quan tâm, có bạn nam đẹp trai thầm mến.

Cô ấy cũng muốn đêm khuya có thể được mẹ bưng vào một bát canh nóng chứ không phải mỗi ngày tan học về là lao đầu vào bếp nấu cơm.

Cô ấy cũng muốn làm một đoá hoa được nâng niu trên tay chứ không phải một hạt bụi có thể tuỳ ý chà đạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận