NGOẠI TRUYỆN
Suối nguồn hắc ám
01
Nhật kí của Cố Sâm Tây:
Ngoài cửa sổ mưa rồi.
Tớ không quá thích những ngày mưa.
Cảm giác ẩm ướt như mặc quần áo chưa phơi khô.
Kỳ thực từ khi cậu đi đến giờ, cũng không phải quá lâu.
Nhưng tớ đã không nhớ được rất nhiều chuyện về cậu nữa.
Tớ vẫn đang hỏi chính mình vì sao.
Theo lý thuyết thì tớ không nên quên cậu, cũng khó có khả năng quên cậu.
Đối với người bình thường mà nói, xảy ra chuyện như vậy có lẽ trong lòng sẽ để lại dấu vết cả đời cũng không thể biến mất.
Nhưng thật sự là rất nhiều huyện cứ thế dần dần biến mất sâu trong đầu tớ.
Chỉ còn lại một lớp màng như sương mù nhàn nhạt bao phủ đầu ác ngày càng trở nên cứng nhắc của tớ.
Làm tớ thỉnh thoảng có thể nhớ lại đôi chút vụn vặt.
Trong giờ Sinh học hôm nay, giáo viên nói về bản năng sinh vật, tớ mới hiểu vì sao tớ có thể nhanh chóng quên cậu như vậy.
Giáo viên nói, bất cứ sinh vật nào cũng có bản năng tìm lợi tránh hại, theo lẽ tự nhiên sẽ lựa chọn môi trường làm cho mình không bị thương, chọn môi trường làm cho mình thoải mái, chọn môi trường làm cho mình sống sót.
Chẳng hạn như trùng đế giày dưới nước sẽ nhanh chóng bơi từ chỗ nước mặn sang chỗ nước ngọt, chẳng hạn như linh dương vào mùa khô sẽ di chuyển nhanh chóng từ hoang mạc đến thảo nguyên vẫn có cây bụi sinh trưởng, chẳng han như người bị kim đâm sẽ rút tay về rất nhanh trước khi kịp cảm nhận đau đớn, chẳng hạn như tớ ép chính mình không được tiếp tục nhớ đến cậu.
Bởi vì mỗi lần nghĩ đến cậu, tớ lại cảm thấy cực kỳ đau khổ.
Vậy nên mỗi sinh mạng đều đang ngoan cường bảo vệ chính mình.
Nhưng vậy thì vì sao tất cả các cậu đều lựa chọn cái chết?
Lúc nên bảo vệ chính mình nhất, các cậu đều không hẹn mà cùng từ bỏ.
Không chỉ từ bỏ chính các cậu, mà còn từ bỏ cả thế giới đang hô hấp vẫn đều này.