HỒI THỨ HAI
Tớ cũng đã quên, phải chăng thế giới trước kia vốn yên tĩnh chỉ có tiếng đàn.
01
Có một số thứ ngăn cách giữa người với người có thể dễ dàng cắt ra khe rãnh thật sâu giữa hai bên, sau trận mưa sẽ biến thành sông, không còn cách nào vượt qua được nữa.
Nếu như mặt sông lại có sương mù...
Giống như Tề Minh lúc mười bốn tuổi lần đầu tiên mộng tinh làm bẩn qυầи ɭóŧ, buổi sáng thức dậy nhét quần xuống dưới gối, sau đó đến lớp học bình thường.
Buổi tối về nhà tắm rửa xong, cậu cầm chiếc qυầи ɭóŧ buổi sáng đi vào nhà vệ sinh.
Lúc gặp mẹ, mặt cậu hơi đỏ lên.
Mẹ thấy cậu cầm chiếc quần, theo thói quen đưa tay lên định nhận lấy, nhưng ngoài ý muốn là lại bị Tề Minh từ chối.
"Tự dưng con lại đi giặt quần làm gì, chẳng phải mẹ vẫn thường giặt giúp con hay sao.
Hôm nay thằng con ngốc của mẹ bị trúng tà à?" Mẹ vẫn đưa tay ra.
"Đưa đây cho mẹ, con mau đi học đi."
Tề Minh nghiêng người đi, mặt như sắp bốc cháy: "Không cần, tự con giặt được."
Lách qua người mẹ để vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Mẹ đứng ngoài cửa, nghe tiếng vòi nước chảy ào ào bên trong, bỗng bật cười như đang suy nghĩ gì đó.
Tề Minh từ nhà vệ sinh đi ra, vẩy nước trên tay, vừa đưa tay lau vào khăn tắm đã thấy mẹ đứng giữa phòng khách nhìn mình, trên mặt mang nụ cười.
"Con trai ngốc, con tưởng mẹ không biết à?"
Đột nhiên có cảm giác không thoải mái từ mạch máu chảy vào trái tim, giống như uống phải nước đường quá ngọt, ngọt đến mức cổ họng trở nên ngứa ngáy khó chịu.
Giống như trong cổ họng bị muỗi đốt sưng lên một cục.
"Không có gì, con đi học bài đây".
Tề Minh xoa xoa mặt, nóng bỏng, rất không thoải mái.
"Ai da, con với mẹ còn có gì mà phải xấu hổ chứ.
Sau này cứ để mẹ giặt.
Ngoan nào.
Trở thành người lớn rồi đấy, ha ha."
Tề Minh đóng cửa phòng mình lại, ngã vật xuống giường, kéo chăn lên che đầu.
Ngoài cửa phòng, tiếng mẹ nói chuyện điện thoại vừa cao giọng vừa rõ ràng.
"Này, Tề Phương Thành, con trai gia bảo của ông trở thành người lớn rồi, ha ha.
Tôi nói ông nghe..."
Tề Minh nằm trên giường, trùm chăn, tay thò ra bên ngoài mò đến công tắc đèn điện ở trên tường.
Bật lên, tắt đi, lại bật lên, rồi lại tắt đi.
Ánh đèn không chiếu vào trong chăn được, chỉ có thể tạo thành ánh sáng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện trước mí mắt.
Trong lòng như bao trùm một lớp màng màu xám, rất giống mùi khói dầu mang hơi nóng hừng hực trong ngõ vào buổi chiều tối, ngột ngạt khiến trong lòng khó chịu.
Vài ngày sau, có một buổi sáng đi học, mẹ và mấy người phụ nữ trung niên vừa hay cũng đang đứng nói chuyện phiếm ngoài cửa.
Tề Minh xách cặp lách qua bên cạnh họ, nói nhỏ một câu: "Con đi học đây mẹ ạ".
Tề Minh còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy phía sau có tiếng đối thoại.
"Nghe nói con trai chị...Hê hê".
Tiếng cười kì quái.
"Ai da, cái bà Lý Tú Tần miệng rộng kia, sao có thể nói chuyện đó khắp nơi như thế chứ." Mẹ làm bộ tức giận, nhưng giọng nói có tỏ ra chán ghét thế nào cũng không giấu được ý cười.
"Thôi nào, đây là chuyện tốt mà.
Sớm được bế cháu trai còn chẳng tốt sao? Ha ha ha ha".
Tiếng cười đáng ghét.
"Trẻ con bây giờ đúng là dinh dưỡng tốt thật.
Nhớ thằng nhóc nhà tôi ngày xưa phải mười sáu tuổi!" Giọng một phụ nữ lớn tuổi hơn.
Tề Minh kéo xe đạp ra khỏi hàng xe, dùng sức quá mạnh nên kéo đổ cả một loạt xe dựng ở đầu ngỏ.
"A, xấu hổ kìa! Thằng Tề Minh nhà chị đúng là còn non đến chảy nước ra".
"Cái gì mà non đến chảy nước, chị lớn rồi mà còn không đúng đắn".
Mẹ cũng cười theo.
Tề Minh chỉ mong lúc này có một quả bom ném xuống ngõ để trả lại bình yên cho thế giới.
Đi ra khỏi ngõ, vừa định bước lên xe đã nhìn thấy Dịch Dao phía trước.