Bị Toàn Mạng Tẩy Chay Phải Giải Nghệ Chuyển Sang Thi Công Chức Lại Nổi Bạo!


Hơn nữa, Giang Thành tháng mười một tuy không đến nỗi gió rét lạnh thấu xương như mùa đông phương Bắc, nhưng Tống Mạn thực sự không có hứng thú mặc đồ mát mẻ để hành xác bản thân.
Trẻ không giữ ấm, về già viêm khớp là cái chắc.

Tống Mạn vẫn lựa chọn mặc quần thu, khoác ngoài một chiếc áo gió.
Bước vào khách sạn mà Lý tổng đặt trước, Tống Mạn mở chiếc máy ghi âm mà cô đã bỏ ra số tiền khổng lồ mua cách đó 2 ngày, cô đến bữa tiệc rượu này là để chuốc say Lý tổng, đương nhiên phải để lại thứ gì đó chứng minh sự trong sạch của mình, lý do cô cũng đã nghĩ kỹ rồi.
―― Cô từng nghe nói những "lời mời" kiểu này trong giới đều có ẩn tình, trong lòng sợ hãi nên mới mang theo máy ghi âm.
Dù sao thì nguyên chủ bởi vì vừa ra mắt đã nổi tiếng, là cây hái ra tiền của công ty, được công ty nâng niu như bảo bối, thực sự chưa từng trải qua loại trận chiến nào như này.

Đẩy cửa phòng bao ra, bên trong chỉ có một người đàn ông trung niên đầu hói, quả đầu Địa Trung Hải, bụng bia, ánh mắt mờ ám vừa bẩn thỉu vừa ghê tởm.
Nhìn mà Tống Mạn suýt chút nữa thì nôn hết cả bữa sáng ra, bất quá trong phòng bao chỉ có một mình ông ta thì cũng coi như là chuyện tốt.

Cô có chuốc say người ta thì cũng không có nhân chứng, càng không thể có chứng cứ.

Loại chuyện có chút mờ ám khuất tất thế này, trong phòng bao chắc chắn không thể nào có camera được.
Tống Mạn cố ý e thẹn ngượng ngùng, giống như con thỏ nhỏ bị giật mình, yếu ớt chào hỏi người đàn ông đầu Địa Trung Hải đang ngồi đó: "Lý, Lý tổng, chào anh ạ.


Quản lý Triệu ca bảo em đến uống rượu cùng anh."
Giọng nói nhỏ bé đáng thương lại bất lực.

Nhưng câu nói đầu tiên chính là bằng chứng chứng minh sự vô tội của bản thân được ghi lại bởi máy ghi âm.
Tống Mạn nghĩ, có lẽ đây chính là do cô thừa hưởng tài năng diễn xuất của nguyên chủ.
Rõ ràng, giọng điệu yếu đuối đáng thương như một đóa hoa trắng lay động trong gió của Tống Mạn khiến Lý tổng cảm thấy vui vẻ, lão ta thích nhất là mỹ nhân rõ ràng không muốn nhưng lại bị ép buộc phải đến hầu hạ mình, như vậy có thể thỏa mãn tối đa thú vui đen tối không thể để người khác biết của hắn.
Đôi mắt vì béo phì mà chỉ có thể nheo thành một đường liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, từ trên xuống dưới, nhưng khi nhìn thấy quần áo kín mít trên người cô, không lộ ra chút gì thì không khỏi có chút bất mãn, ánh mắt khó chịu đảo quanh: "Sao không mặc bộ váy mà tôi tặng em? Không thích à?"
Tống Mạn rụt rè đáp: "Mèo nhà em chưa kịp cắt móng, cào hỏng váy rồi, Lý tổng, ngài sẽ không giận chứ?"
"Sao thế được?" Nghe Tống Mạn giải thích như vậy, sắc mặt người đàn ông hơi dịu lại, gần như thay đổi sắc mặt, trên mặt nặn ra nụ cười nịnh nọt, hướng về phía Tống Mạn vẫy tay: "Lại đây, ngồi cạnh tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận