Tống Mạn thản nhiên suy nghĩ trong lòng như thế.
Ai bảo cô đây không màng danh lợi, chẳng bận tâm mấy lời ong tiếng ve trên mạng, tâm hồn tự tại như nước trong veo cơ chứ!
Lướt thêm vài cái hot search chả liên quan gì đến showbiz cho đủ lệ bộ, Tống Mạn thoát Weibo, mở app Đường sắt 12306, đặt vé tàu cái một.
Cô định về quê hương của nguyên chủ một chuyến, Uyển thành.
Tống Mạn đang nhắm đến một vị trí công chức ở Uyển thành, Uyển thành là một thành phố nhỏ, so với thành phố lớn phồn hoa đô thị như Giang thành thì nhịp sống ở đây phải nói là chậm như rùa bò, giá cả cũng cực kỳ dễ thở, tiền sinh hoạt một tháng ở Giang thành mà vác về Uyển thành là sống ung dung ba tháng, ăn ngon mặc đẹp chẳng lo nghĩ gì.
So với thành phố lớn, ưu điểm lớn nhất của thành phố nhỏ là không bị cuốn theo vòng xoáy cơm áo gạo tiền, mà điều này thể hiện rõ nhất là giá nhà đất, tiền trả trước một căn ở Giang thành bằng mua cả căn ở Uyển thành.
Hơn nữa thành phố nhỏ thì di chuyển cũng dễ dàng, mua con xe điện nho nhỏ là có thể vi vu khắp nơi.
Tống Mạn không muốn bản thân phải sống quá mệt mỏi hay áp lực, cô không phải kiểu người tham vọng muốn tranh giành vị trí số 1, với Tống Mạn mà nói, sống thoải mái mới là điều quan trọng nhất.
…
Ngồi tàu cao tốc hơn hai tiếng đồng hồ, Tống Mạn từ Giang thành "trở về" Uyển thành.
Vừa bước ra khỏi nhà ga, Tống Mạn liền bắt taxi đến thẳng mấy địa điểm đã nhắm trước.
Nói chính xác hơn thì là mấy cái tiểu khu có vị trí khá ngon lành.
Lần này Tống Mạn cất công từ Giang thành về Uyển thành không phải vì chuyện gì khác, mà là vì muốn xem nhà ở nơi làm việc lâu dài trong tương lai.
Nếu ưng ý thì sau khi có kết quả thi công chức, nhận biên chế là cô sẽ mua liền, không chút lăn tăn.
Tuy nói trong tay Tống Mạn chẳng có bao nhiêu tiền, tính sơ sơ tiền mặt hiện có thì gần như là "cháy túi" rồi, nhưng mà trước đó bán cái tài khoản Weibo triệu follow kia cũng được kha khá, những 150 vạn tệ.
Bên cạnh đó, nguyên chủ còn một căn hộ ở Giang thành, chính là căn mà cô đang ở sau khi xuyên không, là do nguyên chủ mua vào thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, đã trả hết tiền, Tống Mạn định bán nó đi đổi lấy tiền mặt.
Sau chuyến đi Uyển thành này, Tống Mạn sẽ đăng bán căn hộ ở Giang thành.
Tống Mạn sớm muộn gì cũng phải lật kèo với cái công ty rác rưởi kia, lúc đó ở lại đó không an toàn tí nào.
Mà nói đi nói lại, cho dù cô không lật kèo với công ty, thì cũng không biết chừng nào đám người lòng lang dạ sói kia lại "bán" cô cho lão già nào đó, càng thêm bất an.
Cho nên chuyện chuyển nhà là chuyện sớm muộn.
…
Bước ra khỏi phòng bán hàng của mấy tiểu khu, trong lòng Tống Mạn đã có sự cân nhắc, cán cân trong lòng nghiêng hẳn về một tiểu khu.
Nơi đó cách cơ quan cô muốn thi vào chỉ 10 phút đi xe, nếu mua nhà ở đây thì sau này đi làm cũng tiện.