"Nếu đã vậy thì," Tống Mạn chìa tay ra với anh ta, "hợp tác vui vẻ.
"
!
Trong lúc luật sư Diêu đang soạn thảo hợp đồng, Tống Mạn liên lạc với cậu trai trẻ mua tài khoản Weibo của mình, bảo cậu ta chuyển khoản cho cô 20 vạn tệ.
Trước đó, trong hợp đồng mua bán giữa cô và cậu trai trẻ có một điều khoản ghi rõ là sau 3 tháng mới thanh toán, nhưng trên cơ sở điều khoản này cũng có một điều khoản bổ sung, nếu trong thời hạn ba tháng, Tống Mạn có nhu cầu thì có thể yêu cầu cậu ta thanh toán toàn bộ hoặc một phần tiền.
Ký xong hợp đồng ủy thác với văn phòng luật sư, đưa chiếc USB chứa ảnh chụp màn hình những tin nhắn riêng tư lăng mạ cô cho luật sư Diêu, Tống Mạn rời khỏi văn phòng luật, ung dung thong thả đi bộ về nhà như một cụ già đi dạo.
Chuyện bán nhà với kiện mấy đứa anti hôm trước đã có người lo liệu rồi, sau này không cần cô tự thân vận động nữa, cho dù là có người ưng cái căn hộ này hay là từ lúc khởi tố Weibo đến khi moi ra được tài khoản chính của đám sâu mạng kia thì đều là chuyện của họ, còn cô chỉ cần ở nhà chờ tin là được.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, sau một tháng cắm mặt vào học hành rồi tự dưng được nghỉ ngơi xả hơi, Tống Mạn nhất thời cũng hơi không quen với cái kiểu rảnh rỗi sinh nông nổi này.
Nghĩ ngợi một hồi, Tống Mạn quyết định dọn dẹp nhà cửa một phen, xem thử nguyên chủ còn để lại món đồ hiệu nào không, tính toán sẽ treo lên chợ tốt bán lấy tiền giống như đợt xử lý mấy bộ váy Lý tổng tặng trước đó.
Tống Mạn tự nhận mình là đứa "cheap moment", không xài quen mấy món đồ hiệu kia - thường thì mấy món đồ hiệu bán cái mác là chính, chứ chất lượng thì… xin miễn bàn luận, cũng không phải nói là chất lượng kém, mà là thêm cái giá trên trời đó vào thì đúng là "tổ lái" trong truyền thuyết, với cái chất lượng như vậy thì thà cô chọn mấy món bình dân, giá cả chỉ bằng một phần năm còn hơn, dùng cho sướng cái thân là sướng nhất!
Nguyên chủ dù gì cũng là minh tinh nổi đình nổi đám một thời, sau một hồi lùng sục khắp nhà, Tống Mạn cũng moi ra được kha khá món đồ đáng đồng tiền bát gạo, bao gồm nhưng không giới hạn ở túi hiệu với váy dự tiệc hồi trước hợp tác với nguyên chủ, đều là do nhãn hàng tặng lúc nguyên chủ còn hot.
Để cho chắc ăn, Tống Mạn còn cẩn thận đi tìm mấy cái hợp đồng nguyên chủ từng ký, xem thử mấy món quà tặng của nhãn hàng có được tự do xử lý hay không, cô đây không muốn tự dưng bị gán cho cái mác vi phạm hợp đồng, đến lúc bị người ta tìm đến đòi bồi thường đâu nha!
Nếu không thì đúng là ôm "rơm rạ" làm gánh nặng mà!!!
May là mấy cái hợp đồng đại diện thương hiệu trước đây không đến nỗi "hố" lắm, Tống Mạn đem treo bán lại cũng chẳng gặp vấn đề gì.
Mà trong lúc đang mải mê lục lọi đống hợp đồng, Tống Mạn còn đào được cả mớ ảnh có chữ ký của mấy minh tinh khác.