Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Tống Mạn bắt đầu thu dọn hành lý.
Thật ra, chuyển nhà cũng chẳng có gì nhiều nhặn để mang theo, những thứ vô dụng - tức là những thứ không có giá trị sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, chỉ đẹp mà thôi - thì Tống Mạn cơ bản đã treo hết lên ứng dụng bán đồ cũ để đổi lấy tiền từ lâu rồi.
Còn những thứ như xoong chảo bát đĩa, chăn ga gối đệm, giá trị không cao mà mang theo cũng bất tiện, Tống Mạn quyết định mua mới hết cho xong - dời nhà đi tỉnh khác mà tha lôi lỉnh kỉnh thế này đúng là cực hình.
Thế nên sau cùng, đồ đạc Tống Mạn thu dọn chỉ có vài bộ quần áo mặc hàng ngày với một lá cờ đỏ chói lọi đề chữ vàng - đây là quà của gia đình cô bé mà cô đã cứu giúp dạo trước.
Mua hai cái bao tải to đùng để đóng gói ở trạm chuyển phát nhanh gần nhất, lại mượn thêm một chiếc xe đẩy nhỏ, Tống Mạn chất đống đồ đạc chẳng có bao nhiêu lên rồi gửi chuyển phát nhanh về nhà mới.
Thu dọn hành lý xong xuôi, Tống Mạn gửi tin nhắn WeChat cho người mua nhà, báo rằng bên cô có thể dọn nhà sớm hơn vài ngày, hỏi xem họ hôm nào rảnh để ra trung tâm giao dịch bất động sản làm thủ tục sang tên.
Mãi đến khi ăn trưa xong, Tống Mạn mới sực nhớ ra chuyện Triệu Dương gọi điện giục cô về công ty, thế là cô đeo khẩu trang, cất kỹ chiếc máy ghi âm đắt đỏ vào túi, rồi mới ì ạch xuống lầu bắt xe đến công ty, xem thử tên đại diện rởm đời có âm mưu quỷ kế gì đây.
-- Chuyện tốt đẹp gì chứ, cái đồ tham lam ấy mà nhớ đến sự tồn tại của cô mới là lạ.
Tống Mạn đã đánh giá thấp trình độ "đen" của cái công ty ma quỷ này rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của sếp tổng, nghe lão Cao tổng bụng phệ mặt mỡ đang ngồi đó phán một câu "xuống biển" (ý nói đi đóng phim), Tống Mạn nhìn lão ta bằng nửa con mắt, hỏi lại: "Cao tổng, ngài vừa nói gì cơ ạ?"
Cao tổng khoanh tay - động tác kinh điển của tổng tài bá đạo, cơ mà vào tay lão ta thì chỉ thấy toàn mỡ là mỡ, y như mỏ dầu phun trào ấy.
Tự thấy mình ngầu lòi, Cao tổng phán: "Bảo cô đi đóng phim "Nhiệt Huyết Mùa Hè", tăng thêm chút nhiệt cho mùa hè của cánh mày râu, tiện thể hâm nóng luôn tài khoản ngân hàng của cô đấy.
"
"Nếu cô không muốn đi thì! "
"Rầm!" Cao tổng rút từ trong ngăn kéo ra một xấp tài liệu.
Chẳng cần nhìn, Tống Mạn cũng biết đó là cái hợp đồng "hố tử thần" bề ngoài thì ngon nghẻ, thực chất toàn bẫy với lừa mà nguyên chủ đã ký.
Lão ta dằn giọng: "Thì đền tiền hợp đồng đi!"
Tống Mạn điềm tĩnh hỏi: "Cao tổng, ngài có biết hành vi của ngài là vi phạm pháp luật không?"
Lão Cao tổng cười nham nhở: "Cô em à, phải biết trên đời này không có chuyện trắng đen rõ ràng đâu.
Cô tưởng chỉ mình cô là có thể đổ được cả giới tư bản này chắc?"
Tống Mạn gật đầu: "Tôi hiểu rồi.
"