Bị Tra Nam Bỏ Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn FULL


“Câm miệng!”
Nguyên Đình Diệp không ngờ rằng Lâm Chi Uyển sẽ minh oan cho hắn bằng cách này, thốt lên bảo ngưng.
Nhạn Quy bên cạnh từ đầu đến cuối cũng chẳng có phản ứng gì, cũng chẳng ngạc nhiên gì trước những lời nhận xét của Lâm Chi Uyển, kể từ khi được gọi vào cung, nàng biết mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế.
Khó có được cơ hội giậu đổ bìm leo tốt, sao Lâm Chi Uyển có thể bỏ lỡ được.
Nàng hít sâu một hơi, dũng mãnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triều Hòa Đế uy nghiêm đáng sợ kia, thành thật nói: “Hoàng thượng, những gì mà Uyển tỷ nói, nô tỳ đều không biết.

Nô tỳ đến phủ Ngự thân vương từ sớm, chỉ là vì muốn cảm ơn ân cứu mạng của Vương gia lần trước mà thôi, sau đó đại hoàng tử đến thăm Ngự thân vương, sức khỏe Ngự thân vương vốn không tốt, ra lệnh đuổi khách, vì thế mà nô tỳ và đại hoàng tử mới ra ngoài cùng một lúc, có hẹn hò hay không không biết, lúc đó nô tỳ chỉ muốn về nhà sớm một chút thôi.


Dứt lời, đại điện lại chìm vào im lặng chết chóc.
Lâm Chi Uyển không ngờ là con nhỏ nhà quê từ nhỏ yểu điệu, nhu hòa, không dám nói lớn, vậy mà lại dám nói những lời trân tráo không biết khách khí đó trước mặt thiên tử.
Nguyên Đình Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, một nữ tử trong sáng và đáng yêu như vậy, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, cư xử đúng mực, ăn nói đỉnh đạc, sự yêu thích trong mắt hắn lại càng dày thêm vài phần.
Nhìn về phía Triều Hòa Đế, từ lúc Nhạn Quy nói nàng tới phủ Ngự thân vương thì sắc mặt liền thay đổi.
Ông ta vốn muốn nhân cơ hội này để đánh tan ý định muốn cưới Nhạn Quy làm thê của Nguyên Đình Diệp, nhân tiện, gán cho Nhạn Quy cái tội danh hồng nhan hoặc thế, không được gây phiền phức cho các hoàng tử nữa, nhưng nào ngờ, nàng quả thật không gây phiền phức, mà lại đi chọc Cửu Đệ mà người người đều không dám chọc kia.
Nghĩ đến Cửu Đệ này, sắc mặt của Triệu Hòa Đế dịu đi rất nhiều, nhưng ánh mắt nhìn về phía Nhạn Quy lại âm trầm khó đoán, giọng nói lạnh đến kinh người: “Ngự thân vương?”
“Vâng.” Nhạn Quy nghiến răng kiên trì đáp.
“Có ai có thể chứng minh không?”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy thái giám tổng quản đang canh cửa kêu to: “Bệ hạ, người của Ngự thân vương phủ cầu kiến.”
“Truyền…”
Nhờ phúc của Nguyên Trăn, đây là lần đầu tiên Tiết Tuân bước vào ngự thư phòng của hoàng đế, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Nhưng tố chất nghiệp vụ của hắn cực cao, không nhìn ngó xung quanh, chỉ cúi đầu đến trước ngự tiền, quỳ xuống hành lễ, hoàng đế bảo hắn đứng dậy, hắn mới đứng.

Hoàng đế bảo hắn đáp, hắn đáp lại một cách rất thành thật, chẳng hề vòng vo giấu diếm, nói mơ nói hồ.
Không chỉ giống như những gì Nhạn Quy nói, thậm chí còn thêm mắm thêm muối vào mấy câu.
“Trước đây Vương gia đều không quan tâm đến sức khỏe của bản thân, sau khi quen biết Nhạn cô nương thì bắt đầu biết quan tâm hơn.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Triều Hòa Đế sau khi nghe hắn nói vậy thì bỗng chốc dịu đi, ánh mắt nhìn Nhạn Quy cũng sâu không thấy đáy.
Vốn dĩ ông ta xem thường nha đầu nhà họ Nhạn này, nhưng có thể khiến sức khỏe của hoàng đệ tốt lên, cũng không phải là không có chỗ hữu dụng.
Nhìn chung, cũng chỉ là vấn đề thiếp thất mà thôi.
“Như vậy thì tốt.”
“Chủ tử nhà người bây giờ đã qua tuổi hai mươi, nên có một người đồng hành, hiếm có nử tử nào có thể lọt vào mắt hắn, hôm nay trẫm sẽ làm chủ cho…”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Bệ hạ, nhị hoàng tử có chuyện cầu kiến.”
Náo nhiệt rồi.
“Phụ hoàng, nhi thần thỉnh an người.”
“Lão nhị sao cũng tới đây?”
“Đại ca bị ám sát nên đến ạ.”
Nguyên Chính Tự và Nguyên Đình Diệp có cùng dòng máu nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Nguyên Đình Diệp trông rất trầm tĩnh, thận trọng, thực ra hắn làm việc gì cũng bốc đồng, thiếu suy nghĩ kỹ càng, mấu chốt là không có nhiều tâm địa gian xảo, cũng vì thế mà Nguyên Trăn và hắn khá là thân thiết.
Còn Nguyên Chính Tự, mặc dù y làm việc hùng hùng hổ hổ, kế sách rất nhiều, nhưng không có món nào là không suy nghĩ cặn kẽ kỹ càng.
Rõ ràng là nhắm đến Nhạn Quy, nhưng lời nói ra lại thủ túc thâm tình.
“Rất tốt, thế phụ hoàng hỏi con, hôm nay đại ca con gặp thích khách khó mà phòng ngừa, cũng không cần hoàng thúc con ra mặt, hắn không màng thể diện của hoàng gia, không xem trọng tính mạng của mình, đáng tội gì hả?”
Những lời này không chỉ đang trách Nguyên Đình Diệp, mà còn thúc giục Nguyên Chính Tự, dạy bọn họ là con của Hoàng tộc thì không thể vì một nữ nhân mà đưa mình vào tình huống nguy hiểm.
Tuy nhiên, Nguyên Đình Diệp không nói tiếp câu chuyện, ngược lại còn chĩa mũi giáo về vụ hành thích.
“Phụ hoàng, trước mắt nhi thần thấy, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ chính là tìm ra người đứng sau lưng tên thích khách đó, giết hết cả nhà hắn, giết gà dọa khỉ, cũng lấy lại uy danh của nước ta.”

Sự xuất hiện của Nguyên Chính Tự làm cho bầu không khí của đại điện đột ngột chuyển sang một hướng khác, ba người Nhạn Quy bị đuổi ra ngoài.
Tiết Tuân đứng bên cạnh, tâm trạng không tốt, nếu hắn không nghe lầm, hoàng đế là muốn gả Nhạn cô nương cho vương gia.

Việc này dẫn đến việc hắn đứng về phe Nhạn Quy thì tạo ra khí thế hết sức kinh người, dạy dỗ cho Lâm Chi Uyển đó có ý bới móc nhưng không được, cuối cùng trừng mắt nhìn Nhạn Quy, mau chóng rời khỏi.
Tiết Tuân lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng Lâm Chi Uyển, mới đưa Nhạn Quy trở về Nhạn phủ.
Nhưng không rời đi ngay.
Nhạn Quy nghĩ hắn có chuyện muốn nói với nàng, quay lại ngẩng đầu nhìn hắn, muốn hỏi han.
Tiết Tuân đang đứng hướng về cây cổ tùng ở Tây Viên của Ngự thân vương phủ, Nhạn Quy nghiêng mình nhìn theo, thì phát hiện trên cây cổ tùng dường như thiếu một thứ gì đó, nàng lập tức nhìn kỹ lại, quả nhiên, thiếu mất một sợi dây hồng đung đưa.
Chiếc chuông gió của nàng đã bị tháo xuống rồi.
Ngự thân vương phủ đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhạn Quy nhìn lên bầu trời, trời đã phủ ánh tà dương.
Lúc sáng, nàng phát hiện hơi thở của nam nhân đang bên cạnh mình không bình thường, lúc nặng lúc nhẹ, giống như đang chịu đựng cơn đau đớn, nhưng lúc đó nàng đang ở trong mớ ngổn ngang của gươm máu, sống sót sau nạn kiếp, không còn tâm sức đâu mà để ý bên cạnh mình.
“Tiết Tuân, vương gia nhà ngươi…”
Thế nhưng, Tiết Tuân đã rời khỏi đó.
Nỗi bất an trong lòng nàng càng lúc càng nặng nề.

Ánh sáng rực rỡ đã qua đi, nhường chỗ cho ánh trăng mờ ảo.
Ánh nến trong phòng ngủ, giống như máu độc phát tác hằng đêm, dập tắt tất cả, nam nhân trong phòng đầu tóc bù xù, không còn dáng vẻ réo rắt như ban ngày, mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn, càng làm cho không gian quạnh quẽ này giống như bên bờ địa ngục.
Khi độc phát tác không ai có thể giúp được hắn, cho dù là thần y Ninh Mạch đến từ y cốc cũng đành khoanh tay bó gối.
Máu độc này là do Ninh Mạch vô tình phát hiện ra lúc giúp sư phụ tra dược điển khi còn nhỏ.
Lúc đó sư phụ của hắn nói trên đời này không có độc dược như vậy, bảo Ninh Mạch đừng phí tâm tư, theo đuổi cái chưa từng nghiên cứu qua.


Nào ngờ khi trưởng thành rời khỏi sơn cốc, khi đang hành y tế thế, hắn lại gặp phải loại độc này, hơn nữa người trúng độc còn là đế vương tương lai.
Khi đó, cũng không ít người âm thầm nghi ngờ là do đương kim thánh thượng đã làm, suy cho cùng người được lợi lớn nhất cũng chính là ông ta.
Nhưng tình yêu thương của Triều Hòa Đế dành cho cửu đệ của mình cũng đâu phải lời một lời hai là có thể nói hết, ngay cả người trong cuộc là Nguyên Trăn cũng đích thân phủ nhận.
Không tìm được người hạ độc thì sẽ không tìm được thuốc giải, Ninh Mạch chỉ còn cách mở rộng phạm vi những năm mà Nguyên Trăn xuất chinh ngoài biên cương khai chiến với Bắc Điện Quốc.
Lúc đó Ninh Mạch vẫn chưa đến, chỉ có thể hỏi thủ lĩnh ám vệ thân cận nhất của Nguyên Trăn là Tiết Tuân.
Theo lời kể của Tiết Tuân, được biết vương gia phát hiện mình có bệnh sau khi ôm một bé gái không biết từ đâu về được mấy ngày.

Nhưng bé gái đó chỉ vừa mới ra đời làm sao có thể hạ độc được? Hơn nữa còn là sau mấy ngày, chuyện này tuyệt đối không thể.
Nhưng câu nói này lại khiến Ninh Mạch sững sờ, sao sư phụ hắn lại nói trên thế gian này không có máu độc, bởi vì cách làm máu độc này rất là kỳ lạ, thậm chí còn vượt quá lẽ thường.
Đã vượt quá lẽ thường, thế thì đứa trẻ vừa mới ra đời cũng không phải không có khả năng, Ninh Mạch hỏi Tiết Tuân đứa trẻ đó đâu rồi, lỡ như…
Chỉ tiếc là, không ai biết tung tích đứa trẻ đó.
Quay lại, hắn đi hỏi Nguyên Trăn, nhưng Nguyên Trăn chỉ nói hắn lo chữa trị cho tốt là được.
Gió sớm trăng tàn đêm dần lạnh.
Mỗi khi gặp phải tình huống như vậy, người trong vương phủ đều không có tâm trạng để nghỉ ngơi.
Một hàng lính canh ngoài viện, chờ độc chứng của vương gia qua đi, để hắn hồi phục lại như ban đầu.
Bọn họ đã quen rồi, không còn bắt Ninh Mạch như mấy lần đầu, lấy tính mạng của những người trong y cốc ra để uy hiếp Ninh Mạch để hắn tìm cách cứu người.
Lần này chỉ có Tiết Tuân là khác với mọi người, đôi mắt đó không nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía xa như mọi khi, vẻ mặt đau đớn như sắp ngất đi, mà thay vào đó hắn quay đầu nhìn về phía cửa lớn một cách bất thường.
Giống như đang chờ đợi thứ gì đến.
“Rầm! Binh…”
Ngoài tiếng rên rỉ ức nghẹn, cũng bắt đầu có thứ gì đó bị va vào mặt đất.
Xảy ra những chuyện này, chứng tỏ cơn đau đớn của vương gia đã nhẫn nhịn tới cùng cực rồi, không còn khống chế được nữa muốn làm gì đó để giảm đi sự đau đớn.
Máu độc, giống như tên gọi của nó, chính là chất độc ẩn giấu trong máu, khi độc phát ra, giống như vô số con rắn độc đang bò khắp nơi trong kinh mạch hung hăng cắn xé.
Toàn thân nơi nào mà không có máu nuôi dưỡng? Hầu như khắp người đều bị cơn đau đớn tấn công, ngay cả đầu ngón tay cũng không buông tha.
Đáng sợ hơn là, chỗ hiểm độc của máu độc này thỉnh thoảng khi nó phát tác sẽ khiến bản thân tê dại, một lúc thì giống như độc xà cắn xé, một lúc thì lại giống như bị ngàn đao rạch thịt, một lúc lại giống như con dao cùn không ngừng ma sát, mài đến khi máu thịt mơ hồ, người không ra người ma không ra ma.

Cũng may, sau khi được Ninh Mạch chữa trị, máu độc này cũng không dễ dàng phát tác nữa.

Tuy không dễ phát tác nhưng một khi phát tác lại như muốn lấy mạng người ta.
Hơn mười năm nay, những người làm trong phủ giống như búp bê sứ, cẩn thận bảo vệ cho chủ tử, sợ rằng hắn sơ suất giải phóng máu độc ra ngoài.
Đã một năm trôi qua kể từ khi cơn phát tác dừng lại, nếu không phải sự xuất hiện của Nhạn cô nương, vương gia sẽ không phải chịu tội này nữa.
Như thế cũng có thể chứng minh, vương gia đã thật sự động lòng rồi.
Tiết Tuân mới tự ý muốn dẫn Nhạn Quy đến đây, muốn cho nàng biết vương gia không phải bị bệnh, mà là trúng độc, một loại độc dược còn kinh hoàng hơn cả cái chết.
“A…”
Trong những tiếng rên rỉ khàn khàn, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa và trút ra ngoài.
Nước mắt, bỗng chốc rơi xuống.
Tiết Tuân không thể ở lại được nữa, trước đây không có cách nào, nhưng bây giờ có Nhạn cô nương, nếu người trong lòng ở bên cạnh, ít ra cũng sẽ tốt hơn một chút chăng?
Hắn đột ngột quay người bước ra ngoài.

Thế nhưng giây sau, hắn lại đột ngột ngừng lại.
Ở cửa thùy hoa đối diện, Nhạn Quy đang cầm một hộp thức ăn trong tay, cả người giống như đang sợ hãi thứ gì đó, hai mắt trừng to đứng sững sờ một chỗ.
Trước giờ bên ngoài đều nói là hắn bệnh nặng, một căn bệnh nan y không thể chữa khỏi, nhưng tại sao căn bệnh nan y này lại kinh khủng như vậy, khiến nam nhân vốn cứng rắn dường như không có chuyện gì đáng nhắc đến trong mắt hắn lại bị hành hạ đau đớn như vậy.
Nhạn Quy biết, những tiếng rên rỉ gào thét đó là tập hợp của rất nhiều rất nhiều sự thật tàn khốc.
– Đây không phải là một chứng bệnh khó chữa thông thường.
Vốn tưởng là bệnh tình trở nặng, nên nàng đã nấu canh thuốc dưỡng thân mang đến, nhưng bây giờ xem ra không cần dùng tới nữa.
Nhận được ánh mắt của Tiết Tuân, nàng vội vàng đặt hộp thức ăn trong tay xuống, rồi chạy về phía Nguyên Trăn.
Chỉ là lần này thì khác, lần này, sức khỏe của nam nhân đó thật sự rất kém rồi.
“Tất cả tránh ra.” Tiết Tuân như có được hi vọng đột nhiên hét lên.
Hàng người đứng canh trước của bất giác đều tránh ra, Nhạn Quy lao thẳng đến chủ viện của Nguyên Trăn chẳng hề dừng lại, mở cánh cửa cao nặng nề, lướt qua tấm bình phong to lớn, đi vào trong phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận