Thành Phú Đô, nước Thụy.
- “Tiểu mỹ nữ nàng chạy đi đâu rồi? Đến đây để ta ôm ôm nào.”
Phía bên trong căn phòng, đèn đuốc thắp sáng rực, trên bàn bày ra không biết bao nhiêu là cao lương mỹ vị, vỏ rượu rỗng lê lết khắp mặt sàn. Một nam nhân cao to sung mãn tỏ ra vô cùng thích thú, dùng mắt che vải đen, đắm chìm trong tửu sắc, đang đuổi bắt tiểu mỹ nhân.
“Thuẫn Thuẫn ở đây này!” nữ nhân xinh đẹp khúc khích cười đùa.
Nam nhân kia dùng giọng cười đê tiện nói: “Thuẫn Thuẫn! nàng chạy đi đâu rồi? Mau đến để bổn đại gia sủng hạnh!”
Lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở tung, tiểu mỹ nữ giật mình xoay người nhìn ra hướng ngưỡng cửa. Nàng ngơ ngác nhìn một nam nhân xa lạ từ đâu bước vào. Cái liếc mắt lạnh lẽo kia khiến cả khuôn mặt nàng ta tái xanh không còn chút khí sắc, bả vai run rẩy ngồi khuỵu xuống mặt đất. Bất Kỷ chậm rãi bước vào bên trong tựa như Diêm La đến đòi mạng, từng bước tiến sát về phía tên nam nhân phóng đãng giữa ban ngày, ngón tay ghì mạnh lên chuôi kiếm lộ rõ từng sợi gân xanh.
Nam nhân không biết trời cao đất dày, mắt che vải đen còn không ngừng sờ loạn trong không trung tìm kiếm nữ nhân. Ngón tay thô ráp chạm đến dây thắt lưng của Bất Kỷ, dường như thấy mỹ nhân đã cao thêm không ít, cảm giác có điều không đúng, lập tức phản ứng gọi: “Thuẫn Thuẫn!”
Tiếp sau đó, một sức mạnh khủng khiếp giáng thẳng vào ngực hắn, Bất Kỷ nâng chân đạp mạnh vào lồng ngực hắn không chút lưu tình. Không hề phòng bị, gã liền văng ngược ra sau, đầu đập vào vỏ rượu, mảnh chai vỡ tan nát.
“Khụ… Khụ… Khốn khiếp! Là tên xấc láo nào dám đẩy ngã lão tử? Chu Viễn Nha ta sẽ…”
Chu Viễn Nha vỗ ngực đứng bật dậy, vén tấm khăn ra khỏi tầm mắt, hình ảnh Bất Kỷ lưng thắng tấp đứng sừng sững trước mặt khiến lời nói ra càng lúc càng nhỏ dần, rồi im bặt.
Không gian lắng đọng, Chu Viễn Nha sắc mặt tức giận đã nhanh chóng biến đổi, hắn cười xòa, thân thiết choàng lên vai Bất Kỷ nói: “Hảo huynh đệ! Bất đệ đến Phú Đô sao không nói trước với ta một tiếng. Nào nào, người đâu? Gọi mỹ nữ vào!”
Hệt như tác phong thường ngày, Bất Kỷ chỉ đứng yên bất động, nhưng đáy mắt kia nhìn Chu Viễn Nha chứa đựng bảy phần khinh miệt.
Y giễu cợt nói: “Thành Mỹ Oa gửi mật thư cứu viện khẩn, Chu tướng lĩnh còn chưa xem qua, ta sao dám làm ảnh hưởng đến thú vui mỗi ngày của ngươi.”
Chỉ vừa dứt lời, khuôn mặt Chu Viễn Nha đã cứng đờ, nụ cười giã lã kia cũng méo mó đến khó coi. Bất Kỷ nâng thanh bảo kiếm chắn ngang tầm mắt của nam nhân kia, giọng điệu đe dọa khiến mỹ nhân kia nghe được liền khiếp vía:
- “Ta biết ngươi nắm rõ lí do vì sao ta phải đến tận đây! Ảnh kiếm từ xưa đến nay chỉ lấy mạng kẻ thù, ngươi biết rõ hơn ai hết! Ngươi chính là người nước Thụy đầu tiên, còn không quỳ xuống nhận tội?”
“Tội? Ta có tội gì?” Chu Viễn Nha gầm lên thách thức: “Nói cho ngươi biết đây là thành Phú Đô, đây là địa phận của Chu Viễn Nha ta. Ta đã nể tình huynh đệ năm xưa mà không phán ngươi tội xấc xược, còn ở đây ngông cuồng đòi chém giết? Ngươi lấy đâu ra cái uy đó?”
Ngoài dự đoán, Bất Kỷ không hề tỏ ra tức giận hay đáp trả lại, chỉ chậm rãi bước đến bên cạnh tiểu mỹ nữ. Thuẫn Thuẫn run sợ nép mình vào góc chân bàn, thân thể trắng noãn nà run lên dữ dội, khuôn mặt tinh xảo càng thêm mê đắm lòng người.
“Đại nhân xin tha mạng, xin ngài tha mạng.”
Chu Viễn Nha nhìn chòng chọc vào nam nhân kia, không hiểu Bất Kỷ là đang muốn làm gì.
“Thân là tướng lĩnh lại ngó lơ chuyện chính sự, binh sĩ trong tay ngươi ngày càng suy kiệt sức khỏe lẫn tinh thần. Cướp bóc lương thực của con dân nước Thụy khiến họ tan nhà nát cửa, trước cổng thành Phú Đô xác người chết vì đói vì khát, ngươi vẫn ngó lơ mà mua vui trụy lạc. Mỹ Oa là thành trì mấu chốt, ngươi là người rõ hơn ai hết, trách nhiệm này ngươi tính đổ lên đầu ai? Tội người… xứng trăm lần lăng trì, phải xẻo thịt róc da, thi thể treo sống trước cổng thành để diều tha quạ mổ.”
Bất Kỷ vươn tay siết mạnh vào bả vai gầy gò xinh đẹp kia, hơi thở phả vào gương mặt Thuẫn Thuẫn mang theo sự căm phẫn: “Ta ghét nhất là nữ nhân có dã tâm lớn. Đều là loại ngu xuẩn, đáng chết!”
Chu Viễn Nha không phục nói: “Ngươi lấy tư cách gì ngang nhiên động vào người nữ nhân của ta? Ta là thống lĩnh một thành, việc lớn nhỏ ta làm mà cũng cần kẻ như ngươi thông qua?”
“Vậy xin hỏi Chu tướng lĩnh, ta đã đủ tư cách chưa?” Dụ Lang một thân tiêu sái đi vào bên trong.