Giờ đây, lòng nàng đã lạnh, Vu Nguyệt Cơ không còn là một ngốc nữ chờ đợi tình yêu mơ hồ từ y. Một kiếp sống trong u uất tăm tối, chết cũng mang theo sự day dứt khôn nguôi.
Nàng, hận bản thân từng nhu nhược ngu muội. Lại hận mình không đủ tâm cơ, không đủ tàn nhẫn, nếu bản thân đã có cơ hội được sống, nàng chắc chắn sẽ không đi lại vết xe đổ năm nào. Kết cục thảm bại kiếp trước đủ để nàng thua tâm phục, khẩu phục.
Vu Nguyệt Cơ dung mạo ngọt ngào diễm lệ, trên mặt lộ ra nụ cười: “Dưa ép chín sẽ không ngọt, tình cảm cưỡng cầu không thể bền lâu. Người vốn thông minh như ngài chẳng nhẽ lại không hiểu lí lẽ này?”
Các biến hoá trên khuôn mặt nàng, Dụ Lang đều đã thu tất thảy vào tầm mắt, dường như bắt gặp thứ lạnh lẽo trong đáy mắt của nữ nhân, bên trong tầm mắt không có nơi để hắn chen chân vào.
Vài năm về trước, trong tay hắn nắm “Hổ phù*”cùng hàng ngàn kỵ binh hùng mạnh, danh tiếng vang xa đến từng ngóc ngách thôn trang nhỏ. Hoàng thượng vốn là người toan tính lo xa, khiếp sợ một ngày y trở mặt đánh vào kinh đô cướp ngôi, liền muốn ban hôn cho Dụ Lang cùng công chúa nhỏ chưa đầy chín tuổi của mình.
Hổ phù*: (Còn có tên gọi khác là Binh phù) Là tín vật của Tướng quân, điều khiển thiên binh vạn mã.
Trước mặt bá quan văn võ, đôi mắt công chúa ngây thơ trong trẻo chẳng hay sự đời lại vì phụ hoàng mà trở thành con cờ lôi kéo quan hệ. Dụ Lang mắt không chớp, y từng nghiêm nghị nói một câu như Vu Nguyệt Cơ vừa nói.
Y còn nhớ rõ khoảnh khắc khiến hoàng thượng phẫn nộ đến phát điên trước lời hùng hồn phản đối của mình: “Dưa ép chín không ngọt, tình cảm nam nữ là thứ cả đời Dụ mỗ không thể cưỡng cầu. Mong ngài thu hồi ý chỉ, để công chúa một đời bình an hưởng lạc.”
Kết thúc đoạn kí ức năm xưa, Dụ Lang trầm ngâm trong giây lát, đạo lí này hắn là người rõ ràng hơn ai hết. Nàng lại cư nhiên dùng lời lẽ năm đó, lần nữa mà vặn vẹo lại hắn!
Nữ nhân này năm lần bảy lượt chọc hắn nổi giận, nhưng cảm giác Vu Nguyệt Cơ nằm ngoan trong lòng hắn như hiện tại, khiến Dụ Lang lại không khống chế được bản thân muốn kéo gần khoảng cách.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đạo lí ngàn đời quả thật không bao giờ sai!
Những lời ác nghiệt từ đôi môi kia, lại khiến cảm xúc trong lòng y trở nên hỗn loạn.
Không đợi Dụ Lang đáp lời, nàng rất nhanh đã nói tiếp: “Ngài uy phong tiêu sái nhưng lại không có thứ mà tiểu nữ muốn. Bên cạnh người, ta một chút xúc cảm cũng chẳng có. Hơn nữa, ta cũng rất tò mò, Dụ tướng quân hà cớ gì phải ép uổng Nguyệt Cơ nhiều lần như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân chỉ cần ta gả cho ngài, có Vu gia hùng hậu làm trợ lực, sẽ khiến ngài sớm thoả mãn được mong cầu lớn lao của mình?”
Nhiều năm bôn ba ngoài thương trường, đau thương mất mát hay cắn răng thoát mình khỏi cái chết kề cận, hắn cũng nếm đủ. Dụ Lang từng bước tiến lên vị trí cao ngất, địa vị hay danh tiếng y đều có, ngay cả Hoàng thượng trên vạn người cũng chưa từng trước mặt hắn mà mở miệng nói lời xấc láo đến vậy.
Hơn nữa, việc nàng đổ lên đầu hắn cái danh phản nghịch là đủ để chu di tam tộc cả Vu gia. Đôi mắt Dụ Lang trở nên sắt như dao, hắn là người ghét nhất bị người khác lấn nước, đặc biệt là không thể kiểm soát được kẻ dưới trướng của mình.
Có tiếng bước chân càng lúc càng tiến sát, Vu Nguyệt Cơ nhân lúc y nới lỏng tay, liền liều mạng vùng dậy, lảo đảo đứng sang một bên. Vải rèm được kéo ra, người tiến vào không ai khác chính là Tần Lôi, nam tử y phục chỉnh tề trang trọng bước vào trong trại tướng quân.
Nhìn thấy sắc mặt Vu Nguyệt Cơ trắng bệch, cho rằng nàng bị Dụ Lang giáo huấn một trận.
Câu đầu tiên liền nói: “Ngươi đừng vội trách phạt Vu cô nương, ta thân là Thế tử lại tự tiện ban lệnh, ngươi cứ thẳng tay trách phạt.”
“…”
Vu Nguyệt Cơ âm thầm hít một cỗ không khí lạnh, trong thâm tâm vô cùng sợ hãi khi người tiến vào lại là Điện hạ. Sắc mặt Dụ Lang ầm trầm lại không giống như mọi ngày, có thể nhìn ra hắn đang cố kìm nén cơn tức giận.
Lưỡng lự một hồi lâu Tần Lôi lại nói: “Vu cô nương, nàng ấy…”
“Ta không muốn nghe lí do.” Dụ Lang mất kiên nhẫn vốn có.
Mấy lời vừa định nói liền nuốt ngược vào trong, Tần Lôi nhìn ra thái độ người trước mặt không dễ nói chuyện.
Dụ Lang đứng dậy khỏi ghế, tầm mắt một chút cũng không đếm xỉa đến nàng, trực tiếp quay ngoắt mặt nhìn về phía tấm bảng đồ bằng da báo phía sau. Tấm lưng lạnh toát đối diện với Tần Lôi, y nói từng câu nặng nề:
“Điện hạ sống chốn hoàng cung bao lâu được người hầu kẻ hạ, dường như sớm quên mất lễ nghi vốn có. Ngươi bước chân vào doanh trại mật của Tướng quân đã có sự cho phép của Dụ mỗ hay chưa? Vừa tiến vào đã vội ra lệnh như vậy, đến cả hành lễ với Tướng quân, Điện hạ cũng quên sạch rồi sao?”
“Ta…”
“Liêu Vãn!”
Liêu Vãn đứng ngoài vội vàng vén rèm vải bước vào, rất nhanh nhẹn cung kính hành lễ nói: “Tướng quân cho gọi thuộc hạ!”
“Điện hạ vào doanh trại thân phận chẳng khác gì kỵ binh, Tần Lôi phạm đại kị, lộng hành vượt quyền lại không bẩm báo cho bề trên. Phạt quỳ đến sáng, không có lệnh ta cấm y tiến vào doanh trại mật nữa bước. Mang tất cả người Cẩm Y Vệ của Điện hạ đánh 20 trượng. Vu thái y phạt chép quốc tắt quân doanh 100 lần, nghiêm cấm tiến vào rừng phía Tây nữa bước. Liêu Vãn nhắm mắt làm ngơ, không có uy quyền, phạt đứng tấn đến khi ta xá tội”
“Thuộc… thuộc hạ lĩnh tội!”
Liêu Vãn oán giận ngút trời, lòng lẩm bẩm “Tiểu tổ tông kia lại chọc vào Dụ phẫn uất này rồi ư!”